Trần Kiến Quân xoa bụng một cái, đều rất kỳ quái, đây là dạ dày của mình sao? Trước khi ngủ ăn bốn củ khoai, ba bát cháo, vừa dậy cảm giác lại như cái thành bị bỏ trống.
Lưu Điền Phương thấy anh ăn nhiều cũng rất kinh ngạc.
"Con còn đói không? Có phải bị bệnh xong rất nhanh đói?"
"Con cũng không biết." Thật ra thì cảm giác rất lưng bụng, nhưng nồi đã thấy đáy.
Trần Lão Tam nhìn anh, buông chén xuống, nói với Lưu Điền Phương: "Bà vào trong bếp lấy mấy củ khoai, con trai đói thì lấy cho nó ăn."
Hứa Hiểu đi vào phòng bếp trước: "Để con đi, nếu anh đói thì lấy ăn."
Trần Kiến Quân nghe xong có chút ngượng ngùng, nhưng cũng là không từ chối, đi theo cô vào phòng bếp, thấy Hứa Hiểu cúi đầu đốt lửa, vội vàng ngồi xuống muốn giúp một tay, nhưng lại không được, nghiệp vụ không thuần thục, cuối cùng sặc khói, bị Hứa Hiểu đuổi ra khỏi phòng bếp.
Anh từ nhỏ lớn lên trong nhà giàu, đều là dùng bếp ga, đốt lò củi cũng chỉ là anh về quê ngày tết có xem qua, nhưng cũng không động tay tới.
Nhắc tới đây, là một vấn đề tương đối nghiêm trọng, từ lúc tới đây không có ra ngoài, căn bản không biết làm ruộng, trong trí nhớ, làm ruộng cũng chỉ là một đoạn phim ngắn, anh còn phải gạt bỏ một ít trí nhớ trong đầu, nếu không đến lúc xuống ruộng, anh động chạm bậy bạ, cũng không thể nói xuống được là cái gì cũng không biết làm.
Vậy còn khiến người khác nghi ngờ, anh lại không bị dập đầu đến mức nào?
Hứa Hiểu bưng chén ra: "Thuốc nấu xong, nhân lúc còn nóng thì uống đi."
Trần Kiến Quân ngoan ngoãn nhận lấy, uống một hớp, mặt liền nhăn lại, sau phải uống một ly nước lớn mới có thể đè cái mùi vị đó xuống.
"Con bệnh con chưa hết, hôm nay đừng đi làm, nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào hết hoàn toàn, thì nói sau, bây giờ cũng không bận bịu." Trần Lão Tam dặn dò.
"Được. hôm nay con nghỉ thêm một ngày." Trần Kiến Quân cầu cũng không được, chỉ sợ lộ tẩy.
Sau đó ông cùng Lưu Điền Phương đi ra ruộng, không đi cũng không có công điểm, không có công điểm thì cuối năm lương sẽ thấp, được chia lương thục cũng ít, vậy không có chuyện gì là nhất định sẽ đi.
Hấp khoai lang đỏ, Hứa Hiểu dọn dẹp một chút cũng đi dạy, vì vậy Trần Kiến Quân ở nhà một mình.
Thừa dịp không có ai, anh đi lòng vòng ở đây mấy vòng, dùng hết trí nhớ của mình.
Mùa xuân buồn?
Có, chẳng qua bây giờ là không thích hợp, bây giờ việc cần làm là không được để lộ ra chân tướng.
Anh mới vừa đi loanh quanh một chút, đột nhiên trong đầu xuất hiện một giọng nói: "Đinh! Hệ thống tải thành công, hệ thống tải 100%, có muốn chính thức khởi động?"
Trần Kiến Quân sợ hết hồn, nhìn xung quanh, đây là giọng nói gì?
Chẳng lẽ không chỉ có anh chuyển kiếp, mà còn gặp phải vấn đề về thính giác?
Một lát sau, vẫn không có động tĩnh, Trần Kiến Quân mới thở phào nhẹ nhõm, giọng nói vừa rồi chắc chắn là ảo giác. Nhưng là mới vừa nghĩ như vậy, trong đầu lại xuất hiện âm thanh: Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, ngầm thừa nhận khởi động! Sau đó, Tràn Kiến Quân liền bước vào một nơi xa lạ, trước mặt anh có một bãi cỏ lớn, có thể nhìn thấy ở phía xa có suối, có đồi, bên trái là một cái nhà, bên ngoài căn nhà là bùn đất và gạch ngói.
"Xin hỏi... Có ai không?" Anh dò xét đi vào trong hỏi.
"Đinh, nguyên chủ, chào anh, tôi là Khách phục, số GH57524254329." Đối mặt với âm thanh trong đầu, Trần Kiến Quân sắc mặt thay đổi: "Chào cậu, xin hỏi nơi này là nơi nào? Đây là xảy ra chuyện gì?"
"Nơi này là nông trường không gian, tôi là hệ thống , chủ nông trường là hệ thống trồng trọt được nghiên cứu và phát triển bởi Tấn Giang Velesas Best Empire một trăm năm trước, là không gian tự trồng trọt, hệ thống này có không gian trồng riêng và các sinh vật được chọn có thể trồng ở đây, sau đó bán ra cho chủ hệ thống, bởi vì nguyên chủ anh linh hồn có tần số phù hợp với hệ thống nhất, cho nên được chọn vì là nguyên chủ của tinh cầu Trái Đất nguyên thủy."