Tô Tri Hựu thấy dáng vẻ Chỉ Cảnh nghiêm túc không giống như đang nói giỡn, cô hỏi anh: “Anh thật sự mua xe? Anh vì tiết kiệm tiền mà mua một chiếc xe?”
Chỉ Cảnh gật gật đầu: “Phải dùng đến.” Nói như vậy không sai, chính là Tô Tri Hựu cũng không dám tin.
Chỉ Cảnh bảo cô lên ghế phụ ngồi thử, vẫn là rất thoải mái, anh có bằng lái, có thể lái xe, về sau Tô Tri Hựu đi làm anh đều có thể đưa đón, Tô Tri Hựu tuy rằng cảm thấy mua xe hơi thái quá, nhưng tóm lại vẫn khá thuận tiện.
Tô Tri Hựu đi làm nửa tháng, đã thích ứng, chủ yếu công việc là sở trường của cô, không có gì là không thoải mái.
Bởi vì là tiệm cơm Tây, Chỉ Cảnh mỗi ngày đón cô đều gọi một ly cà phê ngồi một chỗ.
Ôn chủ là bạn tốt của mẹ anh, cho nên không ngại, vẫn luôn chiếu cố anh.
Tô Tri Hựu vui vẻ, anh vẫn luôn ở dưới nhìn cô, nhưng hôm nay lại có chuyện.
Cũng không biết vì sao xui xẻo như vậy, hôm nay thế nhưng gặp Quách Tĩnh Hòa tới tiệm cơm Tây, cô ta tiến vào, ngồi xuống liền thấy Chỉ Cảnh cách đó không xa, còn tưởng rằng khéo như vậy, hai người ở chỗ này gặp mặt, đi qua cùng anh chào hỏi.
Đôi mắt Chỉ Cảnh nhìn chằm chằm vào Tô Tri Hựu trên sân khấu, Quách Tĩnh Hòa thấy anh nhìn chăm chú như vậy, chính mình cũng hướng mặt lên trên nhìn, liếc mắt một cái liền thấy được Tô Tri Hựu, cô ta không vui lắm.
Tại sao nơi nào cùng gặp cô ?
Ở chỗ này còn có thể gặp được Tô Tri Hựu, vẫn là Chỉ Cảnh cùng cô đến, nhìn thấy Tô Tri Hựu, cô ta liền tức giận.
Quách Tĩnh Hòa thấy bộ dáng Chỉ Cảnh không phản ứng mình thì nén giận, chào hỏi xong liền đi, nhìn Tô Tri Hựu trên sân khấu càng nghĩ càng không phục.
Chẳng lẽ Chỉ Cảnh thích Tô Tri Hựu vì cô biết chơi đàn sao?
Tuy rằng đàn violon cô ta không chơi, nhưng cô ta biết đàn dương cầm, cô ta cùng quản lý nói cô ta muốn lên sân khấu đàn dương cầm, quản lý đương nhiên không ngăn cản, cô ta đi lên thấy Tô Tri Hựu sắc mặt suy sụp, Quách Tĩnh Hòa ưu nhã ngồi xuống, cùng Tô Tri Hựu nói khúc đầu, hai người cùng nhau đàn.
Tô Tri Hựu xem như đã biết, cô ta đang cố ý, nhưng cô ta hiện tại là khách hàng, Tô Tri Hựu sợ mất đi bát cơm, nên đành phối hợp với cô ta.
Quả nhiên mỹ nữ đàn tấu có hiệu quả, lúc trước Tô Tri Hựu kéo, mọi người chỉ nghe, căn bản không có bất luận phản ứng gì, nhưng sau khi Quách Tĩnh Hòa lên, toàn bộ hội trường nhiệt liệt vỗ tay.
Quách Tĩnh Hòa đạt được hiệu quả, chính là muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tô Tri Hựu.
Tô Tri Hựu buồn bực nhìn cô ta, cảm thấy cô ta thật là xấu xa.
Quách Tĩnh Hòa cho rằng chính mình đạt được hiệu quả, nhìn thoáng qua Chỉ Cảnh, anh vẫn không có phản ứng, phải nói, phản ứng vẫn dừng ở trên người Tô Tri Hựu, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Quách Tĩnh Hòa xuất ra hết nổi bật, Tô Tri Hựu biết, Quách Tĩnh Hòa so với cô đẹp hơn, nhưng không nghĩ tới cô ta thế nhưng so với mình lại giỏi hơn nhiều như thế, không chỉ học giỏi mà còn biết đánh đàn, hơn nữa trình độ còn rất cao, quả nhiên so sánh có thể làm người khác tức chết, một phương diện nổi bật còn chưa tính, cô ta chỗ nào cũng ưu tú, chủ yếu còn xinh đẹp, khó trách có loại tự tin này.
Cô đột nhiên hiểu được lời Lục Giai Giai, một người như vậy mới xứng với Chỉ Cảnh, nhưng chính là Chỉ Cảnh thích cô!
Tô Tri Hựu trong lòng thoải mái!!
Sau khi kết thúc, Tô Tri Hựu đi xuống thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về, đúng lúc này quản lý tiến vào, cùng Tô Tri Hựu nói: “Tri Hựu, có vị khách tặng cho cô một bó hoa, nói cô vừa rồi kéo đàn violon rất êm tai, đưa riêng hoa hồng cho cô.”
Tô Tri Hựu tới đây đã nửa tháng, vẫn luôn không có vị khách nào tặng hoa cho cô, nghe được lời này thì kích động, nhanh tay nhận lấy bó hoa. Mở tấm thϊếp bên trên, còn tưởng rằng là của vị khách nào đó tặng, kết quả mở ra, vừa thấy chữ viết, cô lập tức liền nhận ra.
Là của Chỉ Cảnh.
Tô Tri Hựu nhìn tấm thiệp, cười một tiếng, chuyện không vui vừa rồi đã không còn, anh thật là đáng yêu, quả nhiên chỉ có anh mới hiểu cô.
Đây là lần đầu tiên Tô Tri Hựu nhận được hoa hồng từ Chỉ Cảnh, đặc biệt vui vẻ ôm hoa đi ra ngoài, Chỉ Cảnh đang ở bên ngoài đợi cô.
Tô Tri Hựu ôm hoa, đi ra liền dán lên người Chỉ Cảnh: “Bảo bối, em thật sự đúng là quá yêu anh, em biết là anh tặng cho em, em rất thích.”
Chỉ Cảnh nhìn dáng vẻ của cô, sờ sờ tóc: “Thích thì tốt.”
Tô Tri Hựu dán lên mặt anh, “Rất thích, có anh an ủi, em cảm thấy bản thân so với Quách Tĩnh Hòa kéo đàn tốt hơn.”
Chỉ Cảnh nghe được lời này đem cô ôm vào trong lòng: “Em vốn dĩ kéo tốt hơn so với cô ấy.”
Tô Tri Hựu nghe được lời này càng thêm ngượng ngùng, không nghĩ tới ở trong mắt anh, chính mình lại ưu tú như vậy, quả nhiên mị lực của tình yêu thật đáng sợ, có thể đem mắt anh che đi. Hỏi anh, ở trong lòng anh ai đẹp hơn.
Anh nói là cô.
Ở trong mắt Chỉ Cảnh, cô khẳng định là đại mỹ nữ, cô đột nhiên tự tin, nếu Chỉ Cảnh vẫn luôn như vậy thì tốt rồi. Xe Chỉ Cảnh cách đó không xa, vốn dĩ hai người đang nắm tay, nhưng không nghĩ tới trời đột nhiên mưa to, trận mưa tới bất ngờ, trời đã lâu không có mưa, đột nhiên mưa xuống, hai người cũng không kịp chuẩn bị.
Tô Tri Hựu muốn chạy đi, Chỉ Cảnh đem áo khoác cởi ra che mưa cho cô, cô ôm eo Chỉ Cảnh, hai người chạy về chỗ xe, sau khi lên xe, Chỉ Cảnh kiểm tra Tô Tri Hựu có bị mưa ướt hay không.
Cô không có bị gì, nhưng người Chỉ Cảnh ướt hơn phân nửa, vốn dĩ bởi vì cao, quần áo đều che cho Tô Tri Hựu, anh liền ướt đẫm, toàn bộ hành trình vừa rồi Tô Tri Hựu ôm hoa hồng Chỉ Cảnh tặng, che lại gắt gao.
Lần đầu tiên Chỉ Cảnh tặng hoa hồng cho cô, cô hận không thể giữ lại đến lúc mai táng sau khi chết.
Chỉ Cảnh kiểm tra trên người Tô Tri Hựu có ướt hay không, Tô Tri Hựu phát hiện quần áo đều ướt, nói với anh, “Áo anh ướt rồi, mau cởi ra để hong khô.”
Chỉ Cảnh nhìn bộ dáng Tô Tri Hựu gấp gáp thì nắm tay cô, nghiêm túc nói: “Đừng nháo, đây là ở bên ngoài, hong khô như thế nào?”
Nghe được lời này Tô Tri Hựu vẫn muốn anh cởi: “Bảo bối, em vẫn luôn muốn thử xe chấn, nhưng chưa có cơ hội, hiện tại không phải vừa đúng lúc sao?”
Chỉ Cảnh: “……”
Tô Tri Hựu cảm thấy không khí hiện tại rất tốt, trời còn mưa, nếu hai người làm cái gì đó, không phải rất có cảm giác sao?
Chỉ Cảnh thấy Tô Tri Hựu nghiêm túc, đem áo anh cởi ra, xe bọn họ dừng ở trong góc, hiện tại không có gì người lại đây, nhưng nếu là có đi qua, liếc mắt một cái đều có thể nhìn thấy bọn họ ở trên xe làm cái gì.
Tô Tri Hựu cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lúc trước vẫn luôn muốn thử cảm giác chơi xe chấn, hiện tại cơ hội tới, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho anh.
Quần Chỉ Cảnh bị cởi ra, đặt ở một bên.
Chỉ Cảnh đem cửa sổ xe mở ra một chút, theo sau điều chỉnh ghế thấp xuống, Tô Tri Hựu quá sắc, trực tiếp hôn lên miệng anh, một bên hôn một bên đem quần áo mình cởi ra.
Vừa rồi lên sân khấu biểu diễn, cô mặc váy, cho nên hiện tại rất thuận tiện, có thể trực tiếp cởi.
Cởϊ qυầи lót, tay Chỉ Cảnh vuốt ve eo cô, Tô Tri Hựu lại dán lên người anh, áo trên của anh đã cởi ra, cô liền hôn lên mặt anh, hôn lên yết hầu, yết hầu quá gợi cảm, theo đi xuống, hôn lên đầṳ ѵú anh.
Nơi này của đàn ông cũng sẽ có kɧoáı ©ảʍ, Tô Tri Hựu hôn lên đầṳ ѵú anh, Chỉ Cảnh kêu rên, thoải mái kêu ra tiếng, tay anh ở mặt trên qυầи ɭóŧ Tô Tri Hựu đảo quanh.
Nhanh chóng vuốt ve, phía dưới mẫn cảm, bị anh sờ soạng chưa được bao lâu đã chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, làm ướt qυầи ɭóŧ, Tô Tri Hựu bị sờ rất ngứa, phía dưới thật khó chịu, cho nên lắc mông, nhắc nhở anh đi vào.
Chỉ Cảnh thấy thế, không có đem qυầи ɭóŧ cô kéo xuống, trực tiếp duỗi tay đi vào bên trong qυầи ɭóŧ, qυầи ɭóŧ bao bọc tay anh, hai ngón tay anh bẻ ra tiểu huyệt, ngón tay vói vào ấn lên âm đế, trên dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tô Tri Hựu thoải mái hàm chứa đầṳ ѵú kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chỉ Cảnh.
Tay Chỉ Cảnh tay mặt trên tiểu huyệt sờ soạng một vòng, sau khi Tô Tri Hựu rời đi đầṳ ѵú anh, ngồi dậy, ngồi ở trên tay Chỉ Cảnh, cô lắc mông đem ngón tay anh cắm vào, đem ngón tay trở thành cây đồ vật của anh kia dùng sức vặn eo.
Anh vói ba ngón tay đi vào, ngón tay moi móc tiểu huyệt, Tô Tri Hựu hàm chứa ngón tay anh kêu thực tao: “A a ——"
Chỉ Cảnh đều không cần chính mình động thủ thọc vào rút ra trong tiểu huyệt cô, cô tự mình vặn eo phun ra nuốt vào ngón tay anh, nâng mông lên lại hạ xuống, cơ thể phóng đãng lay động, ngón tay Chỉ Cảnh dài, cảm giác mỗi lần đều đỉnh vào sâu bên trong, Tô Tri Hựu liền như vậy chơi chính mình, qυầи ɭóŧ trong chốc lát liền ướt.
Bị ngón tay Chỉ Cảnh đưa lên cao trào, sau khi dừng lại, cô nhìn Chỉ Cảnh, Chỉ Cảnh cũng thấy được biểu tình của cô.
Ngón tay anh đúng lúc này từ bên trong qυầи ɭóŧ cô rút ra, mặt trên đều là dâʍ ŧᏂủy̠, đặc biệt nhiều, một bàn tay đều là nước.
Anh còn đưa tay lên liếʍ, gương mặt anh phối hợp với động tác dụ hoặc như vậy, Tô Tri Hựu cảm thấy chính mình muốn bị anh cắm chết.
Tô Tri Hựu muốn khóc, ô ô ô, cô cảm thấy Chỉ Cảnh thật khác!
Anh đã không còn giống trước kia, hiện tại thật sự giỏi làʍ t̠ìиɦ.
Mỗi lần đều làm Tô Tri Hựu cảm thấy khó thở, nhìn anh mυ'ŧ ngón tay, Tô Tri Hựu cảm thấy đầu óc bùng nổ, anh thế nhưng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, nhìn Chỉ Cảnh ăn dâʍ ɖị©ɧ, Tô Tri Hựu bắt lấy ngón tay anh, cho ngón tay anh vào trong miệng mình.
Ngón tay anh thon dài, trắng nõn, thật sự đẹp, ăn vào, Tô Tri Hựu đem ngón tay anh trở thành dươиɠ ѵậŧ mà mυ'ŧ.