CHƯƠNG 12: CHỈ CẢNH Ở THƯ VIỆN NGHIÊM TÚC ĐỌC SÁCH, TÔ TRI HỰU NGỒI LÊN SÁCH CỦA ANH, VÉN VÁY LÊN LỘ RA Qυầи ɭóŧ CHỮ ĐINH, TỰ THỦ Da^ʍ CHO ANH XEM, KHIẾN SÁCH ANH ƯỚT ĐẪM
Chỉ Cảnh đọc tin nhắn Tô Tri Hựu gửi đến, không biết có phải đang chọn lựa hay là đang ngắm, một lúc lâu sau mới trả lời một câu: 【 Thế nào cũng được 】
Tô Tri Hựu còn tưởng rằng Chỉ Cảnh ngốc nghếch sẽ nói cô lưu manh…
Nhưng thấy vậy, cô nghĩ Chỉ Cảnh cũng thích.
Tô Tri Hựu lựa chọn một cái, kiểu dạng trong suốt, không che được vυ' cũng không che được tiểu bức, cô hỏi anh: 【 Cái này thế nào? Em thấy mọi người đều thích cái này. 】
【 Ừ. 】
Tô Tri Hựu lập tức đặt mua.
Cô hỏi Chỉ Cảnh: 【 Anh vẫn đang ăn cơm à? 】
【 Ừ. 】
【 Hâm mộ anh thật đấy, có thể ăn cơm, mà em chỉ muốn ăn dươиɠ ѵậŧ anh thôi. 】
Chỉ Cảnh: 【…】
Tô Tri Hựu rất thích trêu chọc Chỉ Cảnh, cảm giác mỗi lần nói lời cợt nhả với anh, Chỉ Cảnh bị chọc tức cũng không có cách nào, cũng chỉ có thể nghẹn đến đỏ mặt.
……
Sáng thứ hai Tô Tri Hựu không có tiết, nên Chỉ Cảnh không có tìm cô.
Tô Tri Hựu dậy sớm, sinh viên khoa âm nhạc các cô đều thích dậy sớm để luyện âm.
Gần như ngày nào Chỉ Cảnh cũng có việc để làm, không giống như Tô Tri Hựu, quả thực là phế vật.
Tô Tri Hựu gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh đang ở đâu, Chỉ Cảnh nói: 【 Dưới lầu, em xuống dưới đi. 】
Tô Tri Hựu nghe vậy thì mặc áo ngủ chạy nhanh xuống dưới, thật đúng là anh đang ở dưới lầu.
Chỉ Cảnh đưa đồ trong tay cho Tô Tri Hựu.
Tô Tri Hựu nhìn hộp cơm, cô từng nhìn thấy cái hộp này, là hộp cơm của một nhà hàng đồ ăn Tây nổi tiếng, giá khoảng mấy nghìn tệ, cô chưa từng ăn bao giờ.
“Mẹ anh mua bữa sáng cho em.”
Nghe được lời này, Tô Tri Hựu há hốc mồm nhìn anh, đây là bữa sáng mẹ anh mua.
Mẹ anh đưa anh tới trường, ở trên xe vẫn luôn nói chuyện với anh, hỏi: “Con trai, con nhìn cái gì vậy?”
Chỉ Cảnh thành thật nói: “Nhắn tin với Tô Tri Hựu.”
Mẹ anh nhớ tới đứa nhỏ này, dáng vẻ của anh nghiêm túc như vậy, có lẽ đang thật sự hẹn hò với Tô Tri Hựu, dù sao thì người mà con trai bà có thể nhớ kỹ tên không nhiều lắm, nhất là con gái.
Lần trước giới thiệu đối tượng cho anh thì anh nói mình không thích người nhà giới thiệu, thích tự đi tìm.
Chỉ Cảnh nghĩ có lẽ Tô Tri Hựu chưa ăn sáng, cho nên bảo mẹ anh dừng ở một nhà hàng mua cho cô.
Tô Tri Hựu từng nói cô rất lười, nếu sáng sớm không có tiết học thì cô sẽ bỏ bữa sáng.
Tô Tri Hựu vui vẻ không thôi, xem ra mẹ anh tương đối hài lòng với cô, việc mua bữa sáng này không phải vừa lòng thì là gì?
Lúc trước Tô Tri Hựu khá sợ, cô sợ kịch bản cho cô 5000 vạn rời xa con trai tôi, cô sợ bản thân không khống chế được dụ hoặc mà cầm 5000 vạn đó.
Không có cách nào khác, cho quá nhiều…
Tô Tri Hựu cầm bữa sáng, nhìn bên trong, trong lòng vui vẻ không thôi.
Cô kiễng chân hôn lên mặt Chỉ Cảnh: “Cảm ơn bảo bối.”
Chỉ Cảnh sờ mặt, nhìn ngực Tô Tri Hựu thì nhíu mày, anh nhìn thấy chỗ đó của cô nhô lên, có chút không vui nói: “Sau này… Nhớ mặc áσ ɭóŧ rồi mới đi ra ngoài.”
Tô Tri Hựu nghe được lời này thì cúi đầu nhìn ngực mình, cô quên mất, cô vội đi xuống quá nên quên mặc áσ ɭóŧ, dù sao thì đây cũng là ký túc xá nữ, bình thường không mặc cũng không sao.
Thấy Chỉ Cảnh đỏ mặt nhìn mình, Tô Tri Hựu coi như không có gì, cô nắm tay Chỉ Cảnh, kéo vào trong vạt áo, để anh niết vυ' cô: “Anh thử niết vυ' em xem.”
Bàn tay Chỉ Cảnh đi vào, cảm thấy cô quả thực là lưu manh, mới sáng sớm đã động dục, Chỉ Cảnh vừa mới khai trai, có một lần đương nhiên sẽ có lần sau, anh dùng tay niết núʍ ѵú Tô Tri Hựu.
Tô Tri Hựu dâʍ đãиɠ kêu một tiếng, Chỉ Cảnh sợ hãi, chỉ tùy tiện xoa bóp, sau một lúc thì buông Tô Tri Hựu ra, cô là con gái, ở ký túc xá làm chuyện này, nếu như bị ai đó nhìn thấy, chẳng phải mất mặt hay sao?
Tô Tri Hựu thấy Chỉ Cảnh buông cô ra, bị anh chọc tức điên, cô vẫn chưa đã ghiền, cô muốn anh bóp mạnh vυ' mình.
Cô nắm lấy tay anh, hỏi: “Bảo bối, chiều nay anh có tiết học không?”
Chỉ Cảnh gật đầu: “Nhưng anh muốn đến thư viện tìm một ít tài liệu.”
Tô Tri Hựu: “…Em đến thư viện cùng anh nhé.”
Nghe từ thư viện thôi đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.
Chỉ Cảnh cảm thấy Tô Tri Hựu chăm học là chuyện tốt, cho nên đồng ý.
……
Tô Tri Hựu cầm bữa sáng đi lên lầu, Lục Giai Giai và Từ Dĩnh cũng đi lên, hai người chuẩn bị gọi cơm hộp thì thấy Tô Tri Hựu đi vào, trên tay cầm theo một cái hộp, các cô biết cái hộp này, là một nhà hàng Tây nổi tiếng, Tô Tri Hựu mua cái này?
Tô Tri Hựu đi vào, chia bữa sáng cho một người bạn cùng phòng khác, quan hệ giữa cô và người bạn cùng phòng tương đối tốt, bữa sáng nhiều như vậy, một mình cô ăn cũng không hết.
Tô Tri Hựu đã cho còn cố ý lớn tiếng nói: “Đây là bạn trai mua cho tớ, tớ ăn không hết, chúng ta ăn cùng nhau đi.”
Từ Dĩnh nhìn hình ảnh thì không nhịn được nhỏ giọng nói với Lục Giai Giai: “Lúc trước có phải cái tên đầu nấm kia không thích cậu không? Sao tớ cứ cảm thấy anh ta đối xử với cậu khác hẳn với Tô Tri Hựu, chắc anh ta thích Tô Tri Hựu, tớ thấy tình cảm giữa anh ta và Tô Tri Hựu không tệ, không lạnh lùng giống như lúc tiếp xúc với cậu, chắc không thích cậu nhỉ?”
Nghe được lời này, Lục Giai Giai bị chọc tức, cô ta muốn biết cái tên kỳ lạ kia có ý gì?
Đối đãi với Tô Tri Hựu hoàn toàn khác với cô ta, mặc dù cô ta không thích Chỉ Cảnh, nhưng là hư vinh, nhưng cảm thấy mình chịu không nổi bị khi bị đối đãi như vậy, đã thế còn thua Tô Tri Hựu, cô ta không cam lòng một chút nào.
Thấy Tô Tri Hựu ăn ngon miệng, cô ta cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ nói: “Ăn ngon như vậy, yêu đương vui vẻ có ích lợi gì chứ? Còn không phải đi nhặt giày rách, có người không có lựa chọn, cứ thích đi nhặt rác rưởi, đàn ông tôi từng dùng qua, sao lại muốn dùng lại cơ chứ? Đầu nấm kia đối xử tốt với cậu thì cũng chỉ là chiếc giày rách tôi không cần, bị cậu cầm đi mà thôi.”
Tô Tri Hựu nghe được lời này thì hít sâu một hơi, cảm thấy không chịu nổi, trực tiếp vọt tới trước mặt Lục Giai Giai, nhân lúc mọi người chưa phản ứng, cô trực tiếp nắm lấy đầu Lục Giai Giai, ấn cô ta xuống bàn, cảnh cáo: “Lục Giai Giai, nói xin lỗi Chỉ Cảnh, cô mới là rác rưởi, nếu cô không xin lỗi, hôm nay tôi lập tức cọ đến khi mặt cô bị rách thì thôi!”
Nghe được lời này, mặt Lục Giai Giai bị cọ xát, đau đến mức hét to: “Đau —— Tô Tri Hựu, cô buông tôi ra, nếu không tôi sẽ báo với dì quản lí, nói cô khi bắt nạt bạn học.”
Tô Tri Hựu trực tiếp kéo tóc cô ta, “Cô cứ nói đi, nói tôi đánh cô.”
Lời này doạ Lục Giai Giai không nhẹ, Tô Tri Hựu này thật sự rất bạo lực. Tô Tri Hựu thấy cô ta không nói lời nào thì tiếp tục ấn, Lục Giai Giai không chịu nổi, chỉ có thể xin lỗi, nếu không gương mặt này của cô ta hỏng mất.
“Xin lỗi, Tô Tri Hựu, tôi xin lỗi đầu nấm kia, được chưa?”
Tô Tri Hựu tiếp tục cọ xát: “Người ta có tên.”
Lục Giai Giai: “…Chỉ Cảnh, tôi xin lỗi anh, xin lỗi.”
Nghe được câu này, Tô Tri Hựu mới buông Lục Giai Giai ra.
……
Buổi chiều, Tô Tri Hựu học xong thì lập tức đến thư viện tìm Chỉ Cảnh, cô đã gửi tin nhắn cho anh, anh nói đang ở thư viện.
Hiện tại thư viện không có ai, chỉ có một mình anh, hơn nữa góc anh ngồi sẽ không bị ai quấy rầy.
Từ lần trước nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, thật sự hiện tại cô nhìn anh lúc nào cũng thấy thuận mắt. Thấy anh đẹp trai lạ thường, anh yên tĩnh ngồi chỗ đó đọc sách, Tô Tri Hựu cảm thấy bản thân đã bị mê hoặc.
Tô Tri Hựu trực tiếp đi qua, nắm lấy cánh tay anh, nói; “Bảo bối, nhớ em không? Em rất nhớ anh.”
Chỉ Cảnh hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm vào sách vở, nghe được lời này thì ừ một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn vào quyển sách.
Tô Tri Hựu nhìn anh ngốc như vậy thì bĩu bĩu môi.
Cô vẫn luôn dựa vào anh, đọc sách cùng anh, nhưng cô không hiểu, tại vì toàn bộ quyển sách là tiếng Đức.
Tô Tri Hựu thấy xung quanh không có ai, nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của Chỉ Cảnh, cô không nhịn được, trực tiếp ngồi lên bàn, mông đè lên sách của anh.
Chỉ Cảnh nhìn thấy vậy thì nhíu mày: “Sách của anh.”
Tô Tri Hựu thấy anh nhớ thương quyển sách, rõ ràng bạn gái đang ở đây, quan tâm đến quyển sách làm gì?
Cô vén váy lên, hôm nay cô mặc một cái váy ngắn kẻ sọc, phía dưới là qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁).
Tô Tri Hựu vén lên, đặc biệt cho anh nhìn, hỏi: “Bảo bối, hôm nay em mặc quần chữ Đinh, anh thích không?”
Chỉ Cảnh nghe Tô Tri Hựu nói như vậy, anh nhìn chằm chằm âʍ ɦộ cô, qυầи ɭóŧ chữ Đinh màu đen, bao phủ âʍ ɦộ cô, nhưng không che hết, còn thấy rõ lôиɠ ʍυ.
Trên đường đến đây cọ xát quần chữ Đinh, tiểu bức kẹp qυầи ɭóŧ vào bên trong, môi âʍ ɦộ ngậm quần chữ lót Đinh, nhìn qua, hình ảnh này rất dâʍ đãиɠ.
Tô Tri Hựu cúi đầu lập tức nhìn thấy hình ảnh như vậy, cô còn vươn tay kéo qυầи ɭóŧ ra, lúc kéo ra còn mang theo dâʍ ŧᏂủy̠, trực tiếp làm sách của Chỉ Cảnh ướt nhẹp.
Chỉ Cảnh nhìn hình ảnh này, mặt lại đỏ.
Tô Tri Hựu thấy anh thích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào âʍ ɦộ cô, vì thế cô kéo qυầи ɭóŧ chữ Đinh sang một bên, dang rộng hai cái đùi ra, âʍ ɦộ áp lên sách của anh, bắt đầu tự sờ âʍ ɦộ của mình.
Ngón tay xoa mạnh bề mặt tiểu huyệt, cô nhéo âm đế, tự thủ da^ʍ cho anh xem.
Ánh mắt của Chỉ Cảnh ngày càng nóng bỏng, anh nhìn chằm chằm dáng vẻ Tô Tri Hựu tự thủ da^ʍ.
Tô Tri Hựu tự thủ da^ʍ thì cảm thấy thoải mái, ở ngay trước mặt Chỉ Cảnh, cô vuốt ve âʍ ɦộ của mình, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra rất nhiều, toàn bộ đều tích tụ trên sách của anh.
Vừa rồi Chỉ Cảnh vẫn còn để ý đến quyển sách, lúc dâʍ ŧᏂủy̠ của Tô Tri Hựu chảy xuống anh còn có chút tiếc, nhưng là hiện tại, nhìn chằm chằm âʍ ɦộ đang chảy nước của cô, anh không còn tiếc một chút nào nữa.
Tô Tri Hựu ưỡn mông lên, tự thủ da^ʍ đến nghiện, cô không ngừng vuốt ve âʍ ɦộ, còn cắn môi kêu lên: “Thoải mái quá—— ư —— tiểu bức bị sờ thật thoải mái —— dâʍ ŧᏂủy̠ chảy hết xuống sách, anh có muốn sờ tiểu huyệt em không? Ngứa —— thật sự muốn bị sờ —— rất muốn anh dùng đầu lưỡi liếʍ —— thích không? Thích nhìn em thủ da^ʍ không?”
……