Tô Tri Hựu thật là không thèm để ý đang ở trên đường, cứ như vậy mà chạm vào đũng quần anh, cái cảm giác này vẫn rất kỳ diệu, rốt cuộc thì nơi đó của anh sao có thể lớn như vậy.
Cơ thể tuổi trẻ, quả nhiên chính là cơ thể tuổi trẻ. Chỉ cần tùy tiện kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút đã có phản ứng ngay lập tức.
Tô Tri Hựu vuốt ve rất vui vẻ, còn đặc biệt vỗ về nơi đó: “Lớn quá, rất muốn ăn.”
Chỉ Cảnh: “…”
Anh chỉ muốn biết, có phải đối với người đàn ông nào cô cũng bày ra dáng vẻ lưu manh đó hay không, không quan tâm mình là con gái.
Tô Tri Hựu sờ soạng một lúc thì không dám xằng bậy nữa, dù sao thì nếu làm nó cứng lên sẽ khiến anh hoảng sợ cả ngày.
Hai người còn phải đi ăn sáng, cô dựa vào cánh tay anh, hai người đi đến nhà ăn, hỏi: “Bảo bối, sáng nay anh muốn ăn gì?”
Chỉ Cảnh lại nói một câu: “Tùy tiện.”
Tô Tri Hựu nghe được lời này thì hít sâu, cô cảm thấy anh còn khó hầu hạ hơn cả con gái, câu nói tùy tiện quả thực có hơi doạ người, cô mua cho anh một cái sandwich và hộp sữa, anh cũng ăn.
Đúng là rất tùy tiện.
Tô Tri Hựu gọi một đĩa mì xào, quẩy nóng và sữa đậu nành.
Tô Tri Hựu nhìn Chỉ Cảnh, tò mò hỏi anh một câu: “Chỉ Cảnh, em nghe nói lúc trước anh mua cho Lục Giai Giai rất nhiều túi?”
Chỉ Cảnh yên lặng ăn sáng, nhìn cô, hỏi: “Lục Giai Giai là ai?”
Tô Tri Hựu: “…”
Không khí đột nhiên yên tĩnh. Cô xấu hổ không nói nên lời, anh không hề biết bạn gái cũ của mình là ai.
Tô Tri Hựu sợ, cô không biết sau này anh có nhớ cô là ai hay không.
“…Chính là cái người bạn gái cũ nhường anh cho em đó.”
Chỉ Cảnh nghe được lời này thì nhíu mày, suy nghĩ một chút, hiểu được, “Ồ, mấy thứ đó là mẹ anh mua cho cô ấy, cô ấy đi mua sắm với mẹ anh, cô ấy thích nên mẹ anh mua cho cô ấy, anh không nhớ tên cô ấy.”
Tô Tri Hựu nghe được câu này, cô không biết mình nên khóc hay nên cười, cô hỏi anh một câu: “Em tên là gì?”
Chỉ Cảnh nghe được lời này, nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nói từng chữ: “Lưu manh.”
Tô Tri Hựu: “…”
……
Ăn sáng xong Tô Tri Hựu đi lên lớp, sáng nay cô chỉ có một tiết, học xong môn chuyên ngành này là có thể tan học, nhưng cô không muốn về phòng, cô muốn đi cùng Chỉ Cảnh, cô hỏi anh: “Lát nữa anh đến dự thính lớp em được không? Nếu không em đến lớp anh dự thính nhé? Như vậy thì em có thể ở cạnh anh, chúng ta vừa mới hẹn hò, nên bồi đắp thêm tình cảm có đúng không?”
Chỉ Cảnh im lặng một lúc, hỏi: “Em nghe hiểu không?”
Tô Tri Hựu thề son sắt nói: “Đương nhiên!! Anh đừng khinh thường IQ của em, em và anh thi đỗ cùng một trường đại học, sao có thể nghe không hiểu được. Nếu em nghe không hiểu thì không thể nào học chung một trường đại học với anh.”
Chỉ Cảnh: “Vậy em đến đây đi.”
Một tiếng sau…
Tô Tri Hựu không biết mình đã ngáp bao nhiêu lần, cô thật sự không có thiên phú học môn tự nhiên, cô cũng không thể ngờ mình thật sự nghe không hiểu.
Hiện tại cô thừa nhận mình quả thực là phế vật của quốc gia, thật sự là quá khó tiếp thu rồi. Cô không ngừng ngáp, nhưng mà người bên cạnh cứ chăm chú nghe giảng không để ý đến cô, Tô Tri Hựu dựa người vào vai anh, nhìn dáng vẻ đứng đắn của anh thì không chịu nổi.
Cô không muốn đi học, muốn Chỉ Cảnh.
Không biết có phải trong mắt người tình hoá Tây Thi hay không, hay là do bản thân mãi mới có bạn trai cho nên cô càng nhìn càng thuận mắt, ngoại trừ cái đầu nấm ra thì khuôn mặt của anh càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Cộng thêm chiều dài 18cm, bảo cô không thích cũng không được.
Nghĩ đến đây, Tô Tri Hựu nghĩ đến thứ 18cm thì lại thèm, cô đưa tay chạm vào đũng quần của anh, đùa giỡn: “Muốn không?”
Chỉ Cảnh đang chuyên tâm nghe giảng, rút tay cô ra: “Không được.”
Mỗi lần Tô Tri Hựu nghe được anh nói không được, cô càng muốn trêu chọc anh đến khóc.
Nghĩ đến đây, Tô Tri Hựu nhìn thoáng qua bạn học xung quanh, ai cũng đang nghiêm túc nghe giảng, vừa rồi lúc đi vào đây, vì có thể lén làm bậy với anh mà cô đã chọn ngồi hàng cuối cùng.
Môn học này thật sự quá khó hiểu, cho nên không có nhiều người học, bàn cuối chỉ có hai người. Vì đây là giảng đường cho nên chỉ cần cô tránh ở bên trong thì giảng viên sẽ không nhìn thấy.
Tô Tri Hựu trực tiếp chui xuống, Chỉ Cảnh nhìn thấy thì nhíu mày, anh không biết cô muốn làm gì. Tô Tri Hựu trực tiếp cởϊ qυầи anh ra, móc dươиɠ ѵậŧ anh của anh ra ngoài.
Chỉ Cảnh muốn ngăn cản, nhưng động tác không thể quá lớn, nhỡ đâu bị phát hiện, anh chỉ đành mặc kệ Tô Tri Hựu, cho nên cô thuận lợi cởi được một nửa phía dưới.
Sau khi cởi ra, cô cầm dươиɠ ѵậŧ của anh, vuốt ve từ dưới lên trên, dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng cương cứng, Tô Tri Hựu nhìn dươиɠ ѵậŧ, há mồm ngậm vào bên trong miệng.
Đầu lưỡi giống như đang ăn kem, không ngừng liếʍ mυ'ŧ, khiến thứ đó càng ngày càng cứng.
Mặt Chỉ Cảnh đỏ ửng, thấy cô to gan, dám lẳиɠ ɭơ ở chỗ này, ngay cả hốc mắt của anh cũng bị cô làm cho đỏ lên.
Tô Tri Hựu ngậm dươиɠ ѵậŧ của anh, còn nhìn biểu cảm của anh, cô muốn xem anh có thoải mái hay không, thứ này của anh quá dài, không có cách nào nuốt hết toàn bộ, cô vừa nuốt vừa phun ra, không ngừng liếʍ mυ'ŧ, đùa bỡn dươиɠ ѵậŧ của anh, khiến dươиɠ ѵậŧ của anh dính đầy nước miếng của cô, việc này giúp cô thấy việc đi học cũng có niềm vui.
Ban đầu Chỉ Cảnh còn có thể phản kháng, nhưng anh thật sự bất lực, chỉ có thể để mặc hành động liếʍ mυ'ŧ của cô, cô thật sự quá dâʍ đãиɠ, trông như đang ăn món ngon.
Tô Tri Hựu cảm thấy mình thật dâʍ đãиɠ, chỉ ăn dươиɠ ѵậŧ của anh thôi mà phía dưới vẫn chảy nước, cô cầm tay Chỉ Cảnh luồn vào bên trong váy, sờ qυầи ɭóŧ, cảm giác qυầи ɭóŧ cô đã ướt đẫm.
Sau khi cô để tay Chỉ Cảnh cọ xát trên mặt qυầи ɭóŧ thì cô còn cầm tay anh để lên mũi, ngửi xem mùi hương có da^ʍ hay không.
Có, rất da^ʍ.
Cô không nhịn được nữa, dùng bàn tay khác cởi một nửa qυầи ɭóŧ của mình, cầm tay Chỉ Cảnh đặt lên âʍ ɦộ, nhẹ nhàng ra lệnh cho anh: “Ngón tay cắm vào, làm em thoải mái.”
Tay Chỉ Cảnh đặt trên môi âʍ ɦộ, cô tự bẻ ra tiểu huyệt, dùng tay anh hầu hạ chính mình.
Cô cảm thấy tay Chỉ Cảnh thật sự rất đẹp, đây là bàn tay đẹp nhất của con trai mà cô từng thấy, khớp xương rõ ràng, còn đặc biệt thon dài.
Tay này mà không dùng để cắm huyệt thì thật lãng phí.
Chỉ Cảnh cũng nghe lời, sờ âʍ ɦộ của Tô Tri Hựu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt non, còn đùa bỡn nhéo hạt đậu nhỏ, người này học tập rất nhanh, chỉ thử một hai lần đã học được cách làm Tô Tri Hựu thoải mái.
Tô Tri Hựu được tay của anh sờ thoải mái, muốn dâʍ đãиɠ kêu ra, nhưng sợ người khác nghe thấy nên đành cắn môi chịu đựng.
Tay Chỉ Cảnh đi xuống, Tô Tri Hựu chỉ dẫn anh đến lối vào, ngón tay anh trực tiếp thọc vào trong.
Anh moi bức cô, cho nên lòng bàn tay hướng lên, ngón giữa và ngón áp út cắm vào, moi móc âʍ ɦộ của cô.
Thoải mái quá, ngón tay rất dài, đi vào lập tức móc tiểu huyệt, giống như côn ŧᏂịŧ đang thọc vào rút ra.
Tô Tri Hựu núp ở dưới gầm bàn, lộ ra biểu tình dâʍ đãиɠ thoải mái nhìn anh, cô cảm thấy không nhịn được mà muốn kêu ra, không ngừng lắc mông để anh cắm càng sâu.
Ngay cả Chỉ Cảnh cũng không dám tin mình đang làm gì, anh vậy mà không có nghiêm túc nghe giảng. Truớc nay anh chỉ biết đọc sách, ngày ngày nghe giảng, chưa từng mất tập trung, vẫn luôn nghiêm túc, nhưng hiện tại đầu hoàn toàn choáng váng. Lời giảng viên giảng hoàn toàn nghe không vào tai, không chỉ không nghe giảng, mà còn chơi tiểu huyệt của Tô Tri Hựu…