Đại khái là thấy cô quá lưu manh, một lúc sau Chỉ Cảnh mới trả lời: 【 Ngày mai anh có việc, phải ở lại phòng thí nghiệm. 】
Nhìn thấy những lời này, Tô Tri Hựu cũng không tức giận, hỏi: 【 Nếu bảo bối có việc, vậy để em đi tìm anh. 】
【 Anh ở phòng thí nghiệm…】
【 Ở phòng thí nghiệm nhìn dươиɠ ѵậŧ bảo bối, cũng không tệ. 】
【…Tô Tri Hựu, em chính là lưu manh. 】
Tô Tri Hựu thừa nhận, bản thân lưu manh, nhưng không còn cách nào khác, cô quá thèm muốn đàn ông.
Nghĩ đến cái gì đó, Tô Tri Hựu đi tìm một vài bộ phim để xem, còn tải mấy bộ phim đó xuống, hỏi Chỉ Cảnh: 【 Anh xem qua AV chưa? 】
Nếu là đàn ông bình thường, không cần phải nói, tuổi này chắc chắn đã xem qua, nhưng Chỉ Cảnh không phải đàn ông bình thường, anh thực sự chưa từng xem qua, anh ngốc như vậy, có lẽ cũng sẽ không tìm để xem.
Quả nhiên, cái tên ngốc này trả lời: 【 Chưa. 】
Anh chắn chắn không nói dối, cho nên anh nói chưa, chính là chưa.
Đáng thương quá, vậy mà chưa từng xem qua phim cấm.
Tô Tri Hựu chia sẻ mấy tư thế trong phim cho anh, nói: 【 Anh nhìn trước đi, em thích nhất là bị liếʍ như này, anh học một chút, ngày mai nếu rảnh, có thể liếʍ cho em. 】
Chỉ Cảnh: 【…】
Tô Tri Hựu thấy anh có lẽ ngốc rồi, cho nên gửi giọng nói qua, lừa gạt anh nói: “Chỉ Cảnh, đây là chuyện rất bình thường, em là bạn gái anh, anh nên giúp bạn gái thỏa mãn du͙© vọиɠ. Đều là người trưởng thành rồi, như vậy em cũng rất thoải mái.”
Chỉ Cảnh bất đắc dĩ cũng không có cách nào, cuối cùng chỉ đành trả lời đã biết.
Tô Tri Hựu thấy anh ngoan ngoãn, sau đó lại chia sẻ một vài video, đều nói mình thích, gửi cho anh tất cả các tư thế, bảo anh buổi tối hôm nay chuyên tâm xem, còn nhớ rõ bảo anh xem một mình, không được để người khác nhìn thấy.
Ngày hôm sau cô có tiết, là môn chuyên ngành, cô vốn dĩ không định trang điểm, nhưng nghĩ tới mình đã có bạn trai, vẫn nên xinh đẹp một chút, vì vậy cô trang điểm nhẹ nhàng.
Lúc Tô Tri Hựu xuống lầu, nhìn thấy bạn trai mới của Lục Giai Giai tới đón cô ta đi ăn sáng, Lục Giai Giai vui vẻ chạy xuống, hai người còn ôm nhau.
Cô nhìn thấy hình ảnh này, nghĩ tới gì đó, liền gửi tin nhắn wechat cho Chỉ Cảnh: 【 Bảo bối, chào buổi sáng, anh ăn sáng chưa? Nếu anh chưa ăn sáng, em đón anh đi ăn sáng nhé. 】
【 Ăn rồi. 】
Chỉ Cảnh thật sự quá nhạt, quá nhạt.
Tô Tri Hựu lại gửi thêm một câu: 【 Vậy ngày mai anh tới đón em đi ăn sáng nhé. Chúng ta đang yêu nhau, về sau mỗi ngày ba bữa anh đều phải đón em đi ăn cơm, ở dưới ký túc xá chờ em, đã biết chưa? 】
【 Đã biết. 】
Chỉ Cảnh trả lời lạnh nhạt như vậy, cũng không biết anh có nguyện ý hay không, nhưng anh không hề từ chối, có lẽ tự nguyện làm.
Lục Giai Giai nhìn Tô Tri Hựu đơn độc đi nhà ăn thì cười cười, bạn trai cô ta hỏi: “Em cười cái gì?”
“Không có gì, em có một người bạn cùng phòng đặc biệt ghê tởm, đoạt bạn trai của em, mà bạn trai cũ của em xấu như vậy mà cũng bị cậu ta cướp đi, anh phải cẩn thận một chút, đừng để tiện nhân này quyến rũ, nếu không em không quan tâm anh nữa đâu.”
Lục Giai Giai nhìn Tô Tri Hựu, chắc chắn không nói được câu nào với tên đầu nấm kia, nếu không sao lại đi ăn cơm một mình? Làm gì có dáng vẻ của một người đang yêu.
Cô ta phải nhắc nhở bạn trai mình, miễn cho lại bị người phụ nữ này cướp mất.
……
Tô Tri Hựu hoàn thành xong buổi học, vẫn luôn chờ buổi chiều tan học đi tìm Chỉ Cảnh, thật vất vả mới chờ đến lúc tan học, cô chạy nhanh ra ngoài.
Để thuận tiện,Tô Tri Hựu mặc váy, áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ cùng một bộ, đi đến phòng thí nghiệm tìm Chỉ Cảnh.
Phòng thí nghiệm khoa toán thật sự rất to, nhiều dụng cụ như vậy, thoạt nhìn là công nghệ cao, hơn nữa tất cả đều tự động, trên bảng đen viết đủ loại công thức, cô nhìn liền luống cuống.
Cô không hiểu, người bên trong thấy cô đi vào, ánh mắt tò mò nhìn cô, hỏi cô tìm ai.
Chỉ Cảnh thật sự dễ nhận ra, trong đám đông một mình anh để đầu nấm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy, cô đi đến trước mặt Chỉ Cảnh, lôi kéo tay anh, nói: “Tôi tìm bạn trai, tôi là bạn gái của anh ấy.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều bị chọc cười, Chỉ Cảnh có bạn gái? Có phụ nữ coi trọng anh?
Nói cũng kỳ lạ, loại người ngốc nghếch như anh lại có chỉ số thông minh cao, rất nhiều con gái tới gần đều nói anh ngốc, lần trước nghe thấy anh nói chuyện với mẹ, mẹ anh nói muốn giới thiệu cho anh một đối tượng, nếu không đi, thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với anh.
Chẳng lẽ đây là người đó?
Tô Tri Hựu chài hỏi đám đông, thuận tiện còn trao đổi phương thức liên lạc, để sau này thuận tiện tìm bạn trai. Bọn họ đều biết hai người hiện tại đang yêu đương, cho nên tự giác rời đi. Chờ sau khi mọi người rời đi, phòng thí nghiệm chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chỉ Cảnh trở lại chỗ ngồi, vừa rồi còn ít số liệu chưa rõ ràng, anh chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu tiếp.
Tô Tri Hựu tiến lại gần, nâng mặt, hỏi anh: “Bảo bối, anh ăn cơm chưa?”
Chỉ Cảnh nhìn cô một cái: “Chưa.”
Tô Tri Hựu nghe được lời này liền không nhịn được: “Vậy anh đừng ăn cơm nữa, trực tiếp ăn em đi.”
Chỉ Cảnh: “…”
Tô Tri Hựu nghiêm túc, cô vén váy lên cho anh nhìn, “Bảo bối, ngày hôm qua em cho anh học tập những video đó, anh xem hết chưa? Vậy anh có học được gì không? Anh thông minh như vậy chắc chắn học được rồi, vậy phía dưới của em cho anh ăn đó.”
Chỉ Cảnh biết cô lưu manh, còn cực kỳ biếи ŧɦái, ngày hôm qua cô cho mình xem những video đó tất cả đều có nội dung liếʍ bức cho phụ nữ.
Anh không xem.
“Anh không xem.”
Tô Tri Hựu sửng sốt, sao anh lại không xem?
Vậy liếʍ cho cô như thế nào?
Chỉ Cảnh nói: “Không phải lúc trước em cấm không cho anh xem nơi đó của người khác khác sao? Cho nên anh mới không xem.”
Nghe được lời này, Tô Tri Hựu bị chọc cười, khó trách lại bị côi là cây gỗ, đáng yêu quá đi.
“Video không tính nha, không phải trong hiện thực, em có thể cho anh xem, vậy mà anh lại không xem, sao có thể liếʍ cho em được.”
Tô Tri Hựu thấy anh vẫn luôn xem số liệu, bị chọc tức trực tiếp ngồi trước mặt anh, dang hai chân ra, chủ động cởϊ qυầи lót xuống mắt cá chân. Cô cởi giày ra, qυầи ɭóŧ treo trên mắt cá chân.
Phía dưới của cô lộ ra, cô kéo đầu của Chỉ Cảnh qua, áp vào tiểu bức của cô, nói: “Nếu anh không xem, vậy để em dạy cho anh, anh chỉ cần há mồm, dùng đầu lưỡi liếʍ ở bên trong tiểu huyệt là được.”
Chỉ Cảnh bị cô ấn đầu, miệng hướng thẳng đến âʍ ɦộ của cô, hương vị dâʍ đãиɠ rót thẳng vào chóp mũi, miệng áp vào chỗ yếu ớt của cô.
Tô Tri Hựu thấy thế, một bàn tay bẻ ra môi âʍ ɦộ, để lộ huyệt thịt hồng hào bên trong, cô ra lệnh cho anh: “Có thể liếʍ, liếʍ mặt trên tiểu đậu đậu, còn có, ở giữa có thể hút.”
Chỉ Cảnh ngoài miệng nói không cần, nhưng trong lòng lại rất muốn, nghe được lời này liền há mồm, đưa đầu lưỡi hướng vào trong âm đế, thử xem có hương vị gì.
Không có hương vị gì, anh liếʍ lên, không có chán ghét, đầu lưỡi đi xuống quét lộng, liếʍ ở bên trong, Tô Tri Hựu thoải mái kêu một tiếng: “Ư —— thật thoải mái —— liếʍ giỏi lắm ——”
……