Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 36: (3) Vợ bé thất học

Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

Lấy thân phận của Thẩm Ngọc, có loại phụ nữ nào mà anh còn chưa từng thấy qua, ngoan ngoãn dễ thương, trưởng thành dịu dàng, quyến rũ gợi cảm…… Đương nhiên, bất kể là loại phụ nữ nào, thì bọn họ đều thông minh ở trước mặt của anh, bọn họ sẽ nhìn sắc mặt, sẽ lấy lòng anh, không ai dám động vào mông của anh, nhưng anh chưa từng thấy người nào ngu xuẩn không có một chút gia giáo nào giống như Diệp Trăn!

Trước kia cô là một người rất hướng nội, nhưng tốt xấu gì thì cô cũng an tĩnh ngoan ngoãn, hiểu được tâm ý của anh; còn bây giờ cô đã hoạt bát hơn một chút, tuy rằng vẫn ngoan ngoãn như cũ, nhưng sự ngu ngốc tiềm ẩn của cô đã bị lộ ra ngoài.

May mà anh rộng lượng, cũng may là anh đã mang cô về nhà, nuôi một người phụ nữ ngu ngốc trong một ngôi biệt phủ to đẹp như thế này thì vẫn không sao cả, ừm, chỉ hy vọng là con của anh sẽ không bị di truyền tính ngu ngốc của mẹ nó…… Di truyền? Anh chợt nhận ra được tầm quan trọng của việc giáo dục trước khi sinh!

Con của anh vẫn luôn cảm thụ được sự ngu ngốc của mẹ nó khi ở trong bụng của mẹ nó…… Thật là đáng sợ!

Anh vẫy tay, nói với người phụ nữ đang bừng bừng hứng thú: “Lại đây.”

Diệp Trăn xách làn váy đi qua, đứng ở bên cạnh người đàn ông, đôi mắt tươi cười nhìn anh, phảng phất như đang được cổ vũ: “Đại soái!”

Hãy đến gần anh hơn để lây nhiễm sự vĩ đại của anh.

“Đại soái, anh cũng cảm thấy em lấy cái tên Vượng Vượng này rất tốt có đúng không?”

…… Phải giải quyết vấn đề đặt biệt danh trước đã.

Thẩm đại soái nói: “Không, tôi đã nghĩ kỹ rồi, biệt danh của đứa bé sẽ gọi là Duệ Duệ, "Duệ" trong "duệ trí đích duệ"."

*Thông minh, khôn ngoan

Diệp Trăn vừa thất vọng vừa ngạc nhiên, trong lòng còn có chút nghi hoặc: “Đại soái đã nghĩ kỹ rồi ư? Duệ Duệ? Duệ Duệ còn tốt hơn cả Vượng Vượng hay sao?”

Tất nhiên rồi, tốt hơn một nghìn lần!

“Duệ có nghĩa là hiểu biết và thông cảm sâu sắc, là hy vọng con của chúng ta sẽ là một đứa trẻ thông minh và khôn ngoan trong tương lai.”

Diệp Trăn chớp chớp mắt cái hiểu cái không, sau đó cô lắc đầu ôm lấy cánh tay của Thẩm đại soái, cười tủm tỉm nói: “Đại soái nói cái gì cũng đúng, vậy thì gọi là Duệ Duệ đi! Em rất thích, nhất định bé chó của chúng ta cũng sẽ thích!”

“……”

Diệp Trăn kéo bàn tay của người đàn ông đặt lên trên bụng cô: “Cha của Duệ Duệ và Duệ Duệ đập tay một cái, chuyện này coi như xong nhé! Chà, mặc dù hiện tại bé chó của chúng ta vẫn chưa được ra ngoài và không thể nghe thấy, nhưng chờ nó ra ngoài rồi thì em sẽ nói cho nó biết!”

Người đàn ông cười một tiếng, cô thật ngốc.

Sờ sờ cái bụng nhỏ ấm áp mềm mại của người phụ nữ, nhìn vào đôi mắt lấp lánh và đáng yêu của cô, chỉ cần cô không làm ra chuyện ngu ngốc, thì bộ dáng của người phụ nữ này có thể khơi dậy được những ham muốn nguyên thủy nhất của anh, anh đã ăn chay lâu lắm rồi, tối hôm qua lại nghẹn một đêm không phát tiết, nên mới sáng sớm tinh mơ không tránh khỏi sẽ có chút máu sói sôi trào.

Cô ngốc này vừa lúc đưa nó lên……

Chỉ cần cô không gọi anh là cha bé chó, thì bóng ma rơi ở trên người cô phải được tìm về ở trên người của cô!

Anh trực tiếp kéo người phụ nữ ở bên cạnh ngồi lên trên đùi anh, kéo tay của cô cởi thắt lưng cho anh.

……Hiếm có khi được vui sướиɠ thoải mái, anh hơi nghiêng đầu hít không khí vào, nắm lấy tay cô di chuyển càng lúc càng nhanh, anh có tâm muốn làm chuyện khác, nhưng nghĩ cô vẫn đang mang thai nên không dám chạm vào.

Thẩm Ngọc rũ mắt xuống, nhìn người phụ nữ hơi cúi đầu đang ra sức di chuyển, gương mặt nhỏ đỏ bừng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Có vẻ cô hơi mệt, bẹp miệng, “Em mệt quá, em mỏi tay quá……”

Giờ khắc này, trong đầu anh vang lên một tiếng chuông cảnh báo lớn!

Anh dùng một tay ôm eo cô, còn tay kia thì dùng để di chuyển cho cô, nên căn bản là không có một bàn tay dư thừa nào để che miệng của cô, gần như là nghìn cân treo sợi tóc, không chút nghĩ ngợi gì, anh liền cúi xuống dùng miệng của mình để chặn miệng của cô!

Diệp Trăn còn kinh ngạc hơn cả anh, cô hơi ngửa đầu, chớp đôi mắt nhìn anh.

Bởi vì Thẩm Ngọc chưa bao giờ là người thân của cô.

Cũng không biết là anh không thích, là bài xích hay là ghét bỏ.

Tóm lại, anh chưa bao giờ là người thân của cô.

Rõ ràng anh đã từng có không ít người phụ nữ, thậm chí anh còn có thể chơi những kiểu đa dạng nhất, nhưng anh lại chưa bao giờ hôn ai.

Dường như chính anh cũng ngẩn ra một lát, cảm xúc thơm tho mềm mại bên môi hình như cũng không tồi, anh còn tính thử cắn một cái.

Cô nhíu mày lẩm bẩm một tiếng, khi cô bị đau, cô sẽ siết chặt tay của mình lại —— anh đã sảng khoái…… và……

Vẻ mặt âm u của Thẩm đại soái cũng không hề thuyên giảm trong suốt một ngày.

Thoải mái là thoải mái, nhưng lại không thể thể hiện được sự uy nghiêm của một người đàn ông, nhớ đến câu nói ngu ngốc kia “Hả? Kết thúc rồi? Cuối cùng cũng kết thúc rồi!” Anh liền hít nghẹn một hơi thật sâu, không vui chút nào.

Bởi vì anh không cao hứng, cho nên trước khi Diệp Trăn rời đi, anh đã nói: “Không được phép nuôi chó trong biệt phủ, cho người mang con chó kia ra khỏi sân của em đi.”

Cô ngốc kia nhìn anh bằng ánh mắt trông mong, ủy khuất đến mức sắp khóc!

Ừ, anh rất vui vẻ.

Biệt phủ của Đại soái lại náo nhiệt.

Tin tức về việc Thẩm đại soái lấy biệt danh “Duệ Duệ” đặt cho đứa con trong bụng của mợ sáu đã lan nhanh như cháy rừng ở trong ngôi biệt phủ đẹp đẽ, mấy ngày nay đại soái đã bỏ bê mợ sáu, làm cho bọn họ còn tưởng rằng cô đã mất đi sự yêu thương, bây giờ đã ba tháng rồi mà bọn họ vẫn còn chưa biết được giới tính của đứa trẻ, vậy mà đứa trẻ đã có biệt danh là “Duệ Duệ” tượng trưng cho sự thông minh, điều này khiến cho bọn họ nhận ra rằng Thẩm Ngọc rất coi trọng đứa bé chưa chào đời này, thậm chí còn nhìn Diệp Trăn bằng một con mắt khác, người trong phủ nghị luận sôi nổi, các mợ khác trong phủ đều tức giận lo lắng, giận bụng mình sao không biết cố gắng, làm sao mà mãi vẫn không thấy mang thai!

Lão phu nhân là người vui nhất, lúc trước bà và con trai đã nói qua chuyện này, lúc đó anh còn thất thần, nói chuyện này không vội, ít nhất cũng phải đợi thêm ba bốn tháng nữa thì mới có thể kiểm tra được là nam hay là nữ, mà bây giờ anh lại đột nhiên suy nghĩ thông suốt, lấy cái tên Duệ Duệ, nên đương nhiên là bà rất vui mừng —— điều này chứng tỏ rằng con trai bà vẫn rất thích trẻ con, về sau sẽ sinh cho bà thêm mấy đứa cháu trai và cháu gái nữa!

Diệp Trăn đi tới hỏi thăm lão phu nhân, bà vui vẻ kéo cô ngồi cùng bà: “Gần đây thân thể có tốt không?”

Diệp Trăn thành thật nói: “Tốt lắm ạ, ngày nào thầy Hứa cũng đến bắt mạch cho con, ông ấy nói với con là đứa trẻ rất tốt, mạch đập mạnh mẽ hoạt bát, khẳng định sẽ là một đứa trẻ ngoan và khỏe mạnh!”

Lão phu nhân đã nghe những lời này mỗi ngày, nhưng khi nghe Diệp Trăn nói thì bà lại cảm thấy rất vui vẻ, nhìn bộ dáng hồng hào khỏe mạnh của Diệp Trăn, bà lại càng vui hơn: “Muốn ăn cái gì thì cứ bảo phòng bếp làm, có cái gì ủy khuất thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ làm chủ cho con.”

Diệp Trăn lập tức nói: “Mẹ, đại soái không cho con nuôi một con chó, bảo con mang Đại Hoàng đi, vậy con có thể không mang nó đi có được không? Con rất thích Đại Hoàng, phải có nó thì con mới có thể ngủ yên được!”

Lão phu nhân cảm thấy kỳ lạ, Thẩm Ngọc chưa bao giờ quan tâm đến những việc nhỏ nhặt như thế này, một con chó mà cũng có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ sự chú ý của anh?

Có lẽ bà không biết rằng con trai của bà đã bị con chó làm tổn thương……

Bà liền nói: “Không sao cả, con cứ nuôi đi. Mẹ sẽ làm chủ cho con!”

Được sự đồng ý của bà, Đại Hoàng được tiếp tục canh giữ cửa ở Tây Uyển.

Bởi vì thời thế hỗn loạn, hôm nay nơi này đánh giặc, ngày mai nơi kia sụp đổ, nên Thẩm Ngọc rất bận rộn, bận rộn ngoại giao bận rộn bố trí, nghe nói lần này bên ngoài lại xảy ra chuyện, anh bận rộn ở bên ngoài gần nửa tháng chân không chạm đất, khi trở về thì phong trần mệt mỏi, gương mặt lạnh lùng.

Đây có lẽ cũng là lý do tại sao khi ký chủ chết đi, ngoài đứa con ra, thì Thẩm Ngọc chính là người quan trọng nhất mà cô cần phải ghi nhớ.

Dù thế giới bên ngoài có hỗn loạn và náo động đến đâu, thì toàn bộ phủ đại soái vẫn được bảo vệ kín đến mức không một kẽ hở như cũ, căng thẳng nhưng ổn định, nơi đây chính là thiên đường trong thế giới đầy loạn lạc này. Thẩm Ngọc đã chôn cất cha cho ký chủ, cho ký chủ một cuộc sống ổn định không cần phải lo lắng, điều này cũng đã đủ để cô dùng tính mạng của mình tới báo đáp ân tình cho anh.

Khi Thẩm Ngọc về đến nhà, việc đầu tiên anh làm chính là đi gặp lão phu nhân, lão phu nhân kéo con trai tới nhìn xung quanh một vòng, nói thẳng rằng anh đã gầy đi, bà bảo phòng bếp chuẩn bị một số món ăn để mang lên, sau khi dùng cơm tối xong, bà lại nói: “Con đi gặp Diệp Trăn đi, bây giờ đứa bé kia đã hơn hai tháng rồi, nghĩ đến việc không bao lâu sau là mẹ sẽ được ôm cháu nội, thật đúng là có thể cười đến mức tỉnh lại từ trong mơ!”

Đúng là anh nên đi gặp cô ngốc kia, con của anh ở trong bụng cô lâu như vậy rồi, cũng không biết là chỉ số thông minh của nó có bị kéo xuống hay không, người làm cha như anh cảm thấy rất lo lắng.

Ai ngờ khi anh vừa mới đến cửa Tây Uyển thì đã bị Đại Hoàng sủa vài tiếng, anh nheo mắt lại: “Con chó này…… Tại sao Đại Hoàng vẫn còn ở đây?”

Anh dựa theo bản năng mà cho rằng con chó là con của anh, Đại Hoàng là Đại Hoàng, đây là hai sinh vật khác nhau.

Quản gia nói: “Đáng lẽ phải đưa nó đi, nhưng mợ sáu lại bảo lão phu nhân đã đồng ý với mợ là không cần phải đưa nó đi nữa rồi, nếu không thì tôi sẽ……”

“Tạm thời không cần.” Anh lạnh lùng hừ một tiếng, đi hưng sư vấn tội. ( Hỏi tội)

Diệp Trăn đã sớm nghe thấy anh muốn đến, nên cô đã chờ ở trong sân từ lâu, ngay khi cửa sân vừa mở ra, Thẩm đại soái bước vào, cô gái ngốc kia mắt trông mong chạy tới, ôm lấy cánh tay của anh bằng cả hai tay theo thói quen, mềm mại dựa vào trên người anh: “Đại soái, cuối cùng anh cũng trở lại rồi, chắc là anh mệt mỏi lắm nhỉ, hay là chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi.”

Dáng người người đàn ông thon dài cao lớn, quân phục màu xanh lá cây phẳng phiu rõ ràng tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh, khiến cho anh càng thêm có vẻ phấn chấn oai hùng, khí thế hiên ngang.

Người phụ nữ nhỏ xinh dựa vào trên người anh, nhưng trông cũng rất là hài hòa.

Xuân Đào nấp ở sau cây nhìn thấy một màn này, hai hàm răng cắn chặt, lòng bàn tay cũng nắm chặt lại!

Mãi cho đến khi cánh cửa sân đóng lại, cô ta mới thận trọng rời đi, phía sau lại vang lên tiếng sủa gâu gâu của Đại Hoàng.

Thẩm Ngọc ngồi trên ghế chính nhìn người phụ nữ đang hỏi han ân cần bưng trà đổ nước ở bên cạnh của anh, trông sắc mặt của cô còn hồng hào hơn cả lúc trước, trong phấn có màu trắng lộ ra, hình như là còn mập lên nữa? Có vẻ ngày hôm nay sẽ diễn ra tốt đẹp.

Đôi môi hồng hào ẩm ướt, anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác cắn vào đó giống như là đang nhai một miếng đậu phụ.

Anh híp mắt lại, nói: “Tôi bảo em cho người đưa Đại Hoàng đi, vậy mà em lại tới cầu xin mẹ tôi, đây là không để tôi vào trong mắt hay sao?”

Diệp Trăn bị hù dọa, lập tức lắc đầu giải thích nói: “Không có không có, em thật sự rất thích Đại Hoàng, ở vùng nông thôn của chúng em luôn có con chó trông cửa nhà, mà nơi này lại không có chó để trông cửa nên em cảm thấy không yên tâm.”

Thẩm Ngọc nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói: “Nói thật.”

Diệp Trăn cúi đầu, trộm giương mắt lên nhìn anh vài lần, Thẩm Ngọc: “Hử?”

Cô đành phải ủ rũ nói: “Bởi vì đại soái không thích bé chó, cho nên em chỉ có thể nuôi một con chó và giữ nó ở trong nhà……”

Phốc ——

Mẹ nó! Anh biết là cái cô ngốc này sẽ không có ý tốt gì mà!

Anh lập tức gọi người tới, ra lệnh nói: “Mau đem con chó Đại Hoàng kia dắt đi xa một chút!”

Diệp Trăn ôm tay anh sắp khóc, Thẩm đại soái: “Sáng mai lại dắt nó trở về.”

Tiểu Cúc mơ mơ màng màng rời đi, không hiểu tâm tư của đại soái cho lắm.

Hai mắt Diệp Trăn đỏ lên: “Đại soái, anh thật tốt.”

Anh mắng một tiếng, nhịn không được nhéo đôi môi ửng hồng của cô, mấy ngày nay ở bên ngoài có mấy người không có mắt tới dụ dỗ anh, nên nhân tiện anh cũng muốn phát tiết một chút, thử lại cảm giác khi hôn môi, nhưng mấy cái miệng đầy phấn kia khiến cho anh cũng không còn hứng thú muốn ăn nũa, sau lại dứt khoát mặc kệ, để khỏi phải khó chịu vì thấy nhiều.

Khi trở về đây, anh lại muốn nếm thử một lần nữa, thấp giọng hỏi: “Không thầm chửi tôi ở trong lòng đấy chứ?”

“Không có không có, em không dám……”

Ngu ngốc!