Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 33: HOÀN TG2: (17) Mọt sách

Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

(1)

Đường Trạch đưa Diệp Trăn đến gặp bà nội của anh.

Bà cụ hiền từ hòa ái, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Trăn thì bà đã gọi cô là cháu dâu ngoan.

Diệp Trăn liếc mắt nhìn Đường Trạch, thái độ của anh rất tự nhiên, nửa điểm cũng không để lộ ra ngoài.

Diệp Trăn nói: “Bà nội thật tốt.”

“Được rồi, được rồi, cháu mau tới đây đi!” Bà cụ vui vẻ vẫy tay, “Đến đây ngồi cùng với cháu trai ngoan của bà!”

Đúng là người bà tốt nhất trên thế giới!

Diệp Trăn đi qua, ngồi ở bên cạnh bà cụ cùng với Đường Trạch, bà cụ cầm lấy tay hai người, đặt ở bên cạnh nhau: “Cháu ngoan muốn cùng cháu dâu tốt, bà nội còn muốn ôm cháu chắt!”

Đường Trạch nhìn bàn tay nhỏ bé ở dưới lòng bàn tay của mình, cảm thấy hơi có chút nóng.

Anh cẩn thận liếc mắt nhìn Diệp Trăn, phát hiện cô đang mỉm cười, không hề bài xích anh.

Cuối cùng, khi rời khỏi bệnh viện đưa cô trở về nhà, anh thử kéo tay của cô, sau đó bị cô hất ra, anh lập tức nắm chặt: “Mọt sách, em tin anh đi, lần này anh chỉ có thật lòng.”

Diệp Trăn nghiêm túc nhìn anh một lúc lâu, nhìn đến mức khiến cho anh căng thẳng run bần bật.

“Anh thề, những gì anh nói là sự thật!”

“Ừ, lần này em muốn xem xét rõ ràng.”

Đường Trạch: “Được!”

( 2)

Kẻ bắt nạt nhỏ của Đường gia dường như đã trở lại.

Diệp Trăn cười nhạo anh hai tiếng, anh liền khoe khoang, Diệp Trăn không để ý tới anh, anh liền ôm đùi bà nội khóc, thỉnh thoảng Diệp Trăn cho phép anh tới gần cô một chút, thì anh liền được nước lấn tới……

Mặc dù mối quan hệ vẫn chưa được xác định, nhưng dường như cảm giác cũng không sai biệt lắm.

Cô sẽ đồng ý hẹn hò với anh và để anh nắm tay cô.

Một người đàn ông có khí lực cường hãn, tình cảnh trong mộng càng ngày càng điên cuồng.

Rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa: “Mọt sách, khi nào thì em mới cho anh danh phận?”

Anh thử, rất cẩn thận, sợ quá đường đột, sợ bị từ chối.

Diệp Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Hôm nay đi, hôm nay sẽ tính là ngày đầu tiên.”

Anh mừng rỡ bế cô lên, xoay vài vòng tại chỗ, “Mọt sách, anh sẽ đối xử tốt với em, rất tốt.”

Để rồi sau bảy năm, anh lại được hôn lên đôi môi đỏ mà anh hằng mong ước.

(3)

Nam nữ yêu nhau không tránh khỏi cãi vã.

Sau gần bảy năm xa cách, không có lúc nào là kẻ bắt nạt nhỏ không muốn chiếm lấy cô, nhưng ngoài Đường Trạch ra thì Diệp Trăn còn có công việc nghiên cứu quan trọng hơn, cô dành nhiều thời gian hơn trong phòng thí nghiệm, và anh sẽ phải đợi rất lâu nếu như muốn gặp cô, có khi hai ba tháng cũng không thể gặp mặt, ngay cả điện thoại cũng vội vội vàng vàng, một người đàn ông lớn không thích nhắn tin như anh cũng không biết đã thích việc nhắn tin từ lúc nào.

Anh chỉ có thể đốc thúc mọt sách ở trong các tin nhắn, thí nghiệm quan trọng nhưng thân thể cũng rất quan trọng.

Cô trả lời được, nhưng khi bọn họ gặp lại, Đường Trạch vẫn có thể phát hiện ra mọt sách của anh đã gầy đi, anh nghe Hướng Sơn nói, mọt sách làm việc không quản ngày đêm, đôi khi cô có ý tưởng nào đó là cô có thể một ngày một đêm không ngủ, thậm chí là quên cả việc ăn cơm.

Khi gặp lại, anh không tránh được muốn nói với cô, cô đồng ý rất tốt, nhưng lần sau lại cố tình tái phạm.

Sau vài lần, cuối cùng anh cũng không thể chịu đựng được nữa.

“Thí nghiệm quan trọng, nhưng thân thể của em không quan trọng hay sao? Em có thể làm cho người ta đừng lo lắng nhiều như vậy nữa có được không? Có thể chú ý thân thể nhiều hơn vì anh có được không?”

Đây là lần đầu tiên anh tức giận với cô, Diệp Trăn có chút choáng váng.

Không phải cô không yêu quý thân thể của mình, mà cô biết, trước khi cha mẹ Diệp qua đời, cô sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng sau khi bọn họ qua đời, cho dù cô có bảo dưỡng cẩn thận như thế nào thì cô vẫn sẽ chết như cũ.

“Hư vô” sẽ không lãng phí năng lượng ở ngoài các di nguyện.

Cô gật đầu, cười nói: “Em đã biết.”

Đường Trạch không tin: “Thật sao?”

“Bên người em có tai mắt do anh xếp vào, nên làm sao em có thể gạt anh được?

“…… Anh không muốn giám thị em, anh là…… Anh sợ em sẽ bị người khác theo đuổi.”

Diệp Trăn còn muốn nói thêm thì lại bị anh hôn.

Đêm nay phá lệ dài hơn bình thường, anh đè cô xuống, hôn cô thật lâu, hỏi cô: “Có thể chứ?”

Diệp Trăn bị làm cho cả người run rẩy, vừa nghe anh hỏi thì liền mở mắt ra, đột nhiên anh phủ lên môi cô, trực tiếp xâm nhập, “Anh cảm giác được, em muốn anh.”

Tinh lực của anh dài vô tận, không muốn kết thúc, không muốn rời đi: “Cảm giác như là một giấc mơ, mọt sách, có phải anh đang mơ hay không?”

Diệp Trăn ôm cổ anh: “Đồ ngốc.”

Khoảnh khắc vui sướиɠ đó, anh vùi mình vào trong vai của cô, không kìm được nước mắt.

Giấc mơ đã trở thành hiện thực, anh vui mừng đến mức bầu trời đều là đủ loại màu sắc rực rỡ.

Ngày hôm sau Diệp Trăn tỉnh lại, cô nhìn thấy Đường Trạch cởi trần mang theo một túi tài liệu, rất dày rất dày, anh lấy đồ vật bên trong ra: “Đây là bản báo cáo về giải thưởng của em trong những năm gần đây, có một số là do anh kêu người cho in ở trên mạng, một số là do anh đặc biệt sưu tầm từ báo chí. Em nhìn xem, về sau anh sẽ cho người sưu tập lại, khi chúng ta già rồi thì có thể lấy ra xem và khoe với con cháu của chúng ta!”

Diệp Trăn nhìn vài cái, hầu như đều là tin tức đoạt giải của cô, cô nhìn bộ dạng hưng phấn của anh, “Anh cả đêm không ngủ, có muốn ngủ một giấc hay không?”

Đường ngũ thiếu cầm chăn bông ném lên giường, “Mọt sách, em đã ép khô anh, bây giờ anh là người của em rồi, em không được phép đối xử cặn bã với anh nữa, em phải ở cùng với anh cả đời.”

“…… Ừm?”

Cô không cẩn thận liền nói những lời trong lòng ra, “…… Em ngủ rồi.”

“……”

Lúc tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa, Diệp Trăn nhìn những đường nét trưởng thành của chàng trai, không còn vẻ non nớt của thời niên thiếu mà là vẻ đẹp trai quyến rũ của người lớn.

Cô sờ vào mặt anh.

Thật xin lỗi, cô không thể cho anh cả đời, chỉ có thể cho anh tất cả thời gian của cô trước khi chết.

( 4)

Diệp Trăn ngày càng thành công trong học thuật, các bài luận văn của cô đã được xuất bản trên các tạp chí và sách nổi tiếng trên thế giới, mặc dù hệ thống liên quan đến nghiên cứu chưa bao giờ được công bố vì tính bảo mật cao, nhưng các giải thưởng xứng đáng dành cho cô vẫn luôn chất đầy cả bức tường.

Lần nào Đường ngũ thiếu cũng có chung vinh dự, khen vợ của anh thật sự rất lợi hại.

Trên thực tế, bên ngoài có rất ít người gọi anh là Đường ngũ thiếu, với quyền thế và tư lịch của anh thì gọi anh là chúa tể cũng không ngoa.

Khi Lưu Hướng Dương đi du học từ nước ngoài trở về, anh ta đã gọi cho anh vài lần: “Nếu như không phải xác định rằng cậu đã quay lại với mọt sách thì tôi nhất định sẽ không quay về đâu! Bảo vệ tính mạng mới là điều quan trọng nhất!”

Đường ngũ thiếu: “……”

Lúc ấy anh thật sự rất ghét Lưu Hướng Dương vì đã dạy hư mọt sách của anh, còn bây giờ sao…… Tốt hơn hết là nên cách xa mọt sách của anh ra một chút.

“Đừng nói mấy lời này ở trước mặt mọt sách.”

Hướng Sơn: Chậc chậc chậc, quả nhiên kẻ lấy nước đã trở thành một người bị vợ quản nghiêm khắc, chồng nhu nhược, nhà có vợ hống hách!

Anh chưa bao giờ ở lại bên ngoài quá mười một giờ, bởi vì anh đã đặt thời gian nghỉ ngơi rất rõ ràng cho mọt sách, đến mười một giờ thì nhất định phải nằm xuống đi ngủ!

Bây giờ anh phải về nhà để hâm nóng ổ chăn cho mọt sách nhà mình. ︿( ̄︶ ̄)︿