Tiếng Thét Trong Đêm

Chương 17

Khổ hơn cả là phải chờ đợi. Jenni bồn chồn tự hỏi sao giờ này Erich vẫn chưa về nhà? Chàng có giận hờn điều gì chăng? Hay chàng vì quá say mê vẽ tranh nên đã quên hết mọi chuyện? Nàng nghĩ, “Liệu mình có nên đánh liều vào rừng, để tìm căn nhà gỗ và gặp Erich? - Không, không nên như vậy”.

Ngày tháng trôi qua dài lê thê. Ngay cả hai đứa bé cũng trở nên biếng nhác và luôn miệng hỏi: “Ba đâu rồi?” Dầu thời gian Erich sống gần hai đứa bé chưa được bao lâu nhưng, Erich đã trở thành cần thiết đối với chúng. Jenni e ngại sự xuất hiện của Kevin và thầm mong anh ta để yên cho mẹ con nàng.

Jenni dành tất cả thời gian cho công việc trong nhà. Nàng thay đổi vị trí đồ đạc trong mỗi căn phòng. Khi thì nàng hoán chuyển vị trí của chiếc bàn hoặc chiếc ghế, khi thì thay đổi toàn bộ sự bài trí của một căn phòng. Elsa tỏ vẻ không muốn nghe theo lời nàng. Jenni phải năn nỉ lắm chị ta vẫn không chịu giúp nàng tháo những chiếc màn cửa dantelle nặng nề còn lại. Cuối cùng, nàng buộc phải nói bằng giọng cứng rắn:

- Này Elsa, ý định của tôi là tháo gỡ những màn cửa này và, tôi không muốn nghe chị luôn miệng nói phải xin phép ông Erich. Chị giúp tôi hay không?

Bên ngoài, nông trang trông u buồn và xám xịt. Dưới tuyết trắng, nó có cái vẻ của một bức tranh khác, Jenni tin chắc rằng vào mùa xuân cái màu xanh óng ả của cây cỏ và các cánh đồng rồi đây sẽ rất đẹp. Nhưng lúc này, bùn đã đóng giá, những cánh đồng ngã màu nâu, những bóng cây đen tối in trên nền trời u ám làm cho nàng thêm lạnh lẻo và chán nản.

Nàng thầm nghĩ, Erich sẽ trở về nhà vào dịp sinh nhật của chàng? Chàng đã nói với nàng là ngày đó chàng luôn có mặt ở nông trang. Liệu Erich có hủy buổi tiệc mừng sinh nhật của chàng?

Những đêm vắng cô đơn dài như vô tận. Trước đây, ở New York, khi những đứa trẻ đã đi ngủ, Jenni thường nằm dài đọc sách bên tách trà. Giờ thì, thư phòng của gia đinh Krueger thật đồ sộ, nhưng chẳng gợi lại cho nàng chút hứng thú đọc sách trong yên tĩnh. Tủ sách đầy ắp, sắp xếp ngăn nắp, ngay hàng thẳng lối, theo thứ tự hình dáng, theo mỗi màu, mỗi tác giả, mỗi vấn đề khác nhau khiến cho nàng tưởng chừng như đó là những đồ vật được bọc bằng plas­tic. Giờ đây nàng đã hiểu ra cái lý do khiến nàng không muốn chạm đến những cuốn sách trong thư phòng, sở dĩ như thế là vì, một hôm khi lên tầng gác chứa đồ, nàng đã trông thấy một chiếc thùng nhỏ ghi chữ: SÁCH C. B. K. Nàng đã mở thùng ra và đã chọn hai cuốn sách cũ, xem chừng đã được nhiều người đọc.

Về đêm, càng đọc sách, Jenni càng thấy khó ngủ. Suốt đời, nàng chưa bao giờ bị mất ngủ. Lúc này, nàng hay thức giấc khi đang ngủ ngon, những cơn ác mộng rời rạc, kinh hải hiện về với nàng trông chừng như những chiếc bóng mông lung thoát ra từ tiềm thức nàng.

Ngày 7 tháng Ba, sau một đêm trằn trọc mất ngủ, Jenni đi đến quyết định là cần phải tập thể dục nhiều hơn. Sau bữa ăn trưa, Jenni đi kiếm Joe và gặp anh ta trong văn phòng ông quản lý. Vẻ sung sướиɠ lộ hẳn trên khuôn mặt Joe cũng an ủi nàng đôi chút.

Nàng vội vã giải thích:

- Joe à, ngay hôm nay, tôi muốn bắt đầu học cưỡi ngựa.

Hai mươi phút sau, Jenni đã ngồi trên lưng con ngựa cái, nàng nghiêm túc tuân theo sự chỉ dẫn của chàng trai trẻ. Chẳng mấy chốc, nàng cảm thấy thích thú quên hẳn cái lạnh của gió rét, sự đau nhức ở hai bắp đùi cùng cảm giác nóng rát của đôi tay khi phải liên tục cầm cương.

Một giờ sau, Jenni đã cảm thấy cơ thể mình nhịp nhàng trên lưng ngựa. Nàng trông thấy Mark đang nhìn nàng và ra hiệu. Anh đi về phía nàng:

- Bà xoay trở khá tốt đấy! Đây hẳn là lần đầu tiên bà cưỡi ngựa ư?

- Đúng. - Jenni chuẩn bị rời khỏi ngựa. Mark nhanh nhẹn chụp lấy bộ cương ngựa:

- Bà hãy xuống bên phía kia.

[ ngantruyen.com]

- Bên kia ư? Ồ! Xin lỗi. - Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống.

- Jenni à, bà xuống ngựa rất tuyệt.- Joe nói.

- Cám ơn Joe. Vào Thứ hai tuần tới nhé, được không?

- Bất kỳ lúc nào bà muốn.

Mark đưa nàng đến tận nhà. Anh nói:

- Joe là nguòi rất ngưỡng mộ bà!

Jenni thầm nghĩ, phải chăng đó là một lời cảnh báo?

Nàng nói giọng bình thản nói:

- Joe là một ông thầy giáo tốt và tôi tin rằng Erich sẽ bằng lòng khi thấy tôi tập cưỡi ngựa, ảnh cũng chưa biết là tôi đã bắt đầu học.

Mark lưu ý nàng:

- Đừng tin như vậy!. Ông ta đã quan sát bà một lúc rồi đấy!

- Ủa, chồng tôi đã nhìn thấy tôi à?

- Vâng, từ nữa tiếng nay, ông ấy đã đứng ở bìa rừng để quan sát bà, hẳn là ông không muốn quấy rầy bà đấy thôi!

- Giờ thì chồng tôi đang ở đâu

- Ông đã tạt qua nhà một phút và rồi, lại trở vào nhà gỗ.

- Erich đã về nhà? Tôi ngốc thật! - Jenni thầm nghĩ khi nghe giọng nói kinh hải của chính mình.

Mark dừng lại, nắm lấy cánh tay nàng và quay người nàng đối diện với mình. Anh hỏi:

- Có chuyện gi vậy, Jenni? - Trong một cách nào đó, nàng tưởng chừng như Mark đang xem xét một con thú, để tìm hiểu đâu là nguyên nhân khiến cho nó đau đớn!

Họ đang đứng gần hàng hiên. Nàng giải thích cho Mark nghe, giọng trịnh trọng:

- Kể từ khi Erich trở về từ Atlanta, anh ấy ở lì trong căn nhà gỗ. Tôi cảm thấy hơi cô đơn thế thôi. Tôi vốn quen làm nhiều việc, tiếp xúc với nhiều người nhưng ở đây, tôi như bị cắt đứt với thế giới bên ngoài.

Mark tiên đoán:

- Rồi ngày mốt, bà sẽ thấy mọi chuyện tốt đẹp hơn. À này, bà luôn giữ ý định mời chúng tôi dự tiệc chứ?

- Không, tôi muốn nói rằng, ngay cả tôi cũng không biết chắc là Erich khi nào về nhà? Chúng ta có thể dời lại buổi tiệc vào ngày 13 chăng. Như vậy nó sẽ không liên quan đến ngày sinh nhật của Erich, nếu đến ngày đó mà chồng tôi chưa về, tôi sẽ gọi điện cho anh và anh sẽ bàn với Emily nếu anh muốn đến thăm tôi hoặc chúng ta sẽ liệu sau.

Bỗng chốc, nàng e ngại vì đã tỏ ra không mấy vui vẻ trong câu nói vừa qua. Jenni sững sờ ngẫm nghĩ, sao lạ thế này?

Nắm lấy hai bàn tay nàng, Mark nói:

- Jenni à, chúng tôi sẽ đến dù Erich có mặt hay không. Dầu sao, Erich hẳn cần đến tôi mỗi khi phải vượt qua cơn khủng hoảng như thế. Bù lại, sau đó, ông ta rất tuyệt vời, thông minh, hào hiệp, đầy tài năng, tử tế. Bà hãy ráng kiên nhẩn chờ đến ngày mai. Bà sẽ thấy bà đã tìm ra một Erich thật sự.

Vội vã mỉm cười, Mark nắm chặt bàn tay của Jenni rồi buông chúng ra, từ biệt, nàng thở dài và bước vào nhà. Lúc này, Elsa đang chuẩn bị để ra về. Tina và Beth đang đợi nàng, tay cầm bút chì màu:

Beth khoe với nàng:

- Ba đã mang đến cho chúng con những tập tô màu mới, mẹ nhìn xem, đẹp chưa?

Elsa chỉ về phía bao thư đễ trên bàn. Chị ta nói:

- Thưa bà, ông Erich gởi cho bà.

Khi Elsa đi khỏi. Jenni lấy lá thư và bóc ra xem. Lá thư vỏn vẹn chỉ một câu duy nhất viết chữ lớn, chiếm toàn bộ trang giấy: “Sao em tập cưỡi ngựa mà không chờ có anh?”

Ngay lúc đó, Beth kéo áo vét của nàng, hỏi:

- Sao mặt mẹ xanh như người ốm thế mẹ? - Gượng cười, nàng cúi xuống trên khuôn mặt bé nhỏ, sầu não của Beth. Tina đến gần chị, bộ mặt mèo con chực muốn khóc.

Jenni vò lá thư và nhét vào túi áo:

- Không, con yêu, mẹ chỉ cảm thấy mệt trong ít phút thôi.

Nàng nói điều ấy đễ làm an lòng Beth. Khi dọc dòng chữ

Của Erich, Jenni bỗng cảm thấy buồn nôn. Nàng thầm nghĩ, “Chúa ơi!, Erich không thể muốn như vậy được. Chàng không muốn cho mình đi dự các buổi họp ở nhà thờ, không muốn cho mình sử dụng xe. Bây giờ, Erich lại không muốn cho mình cưỡi ngựa trong khi chàng bận vẽ. Erich, đừng làm hỏng tất cả những gi tốt đẹp giữa chúng ta”

Nàng phản kháng trong thinh lặng.- “Anh không thể đòi hỏi tất cả. Anh không thể vùi đầu vào chuyện hội họa và đòi hỏi em phải khoanh tay ngồi chờ đợi anh. Anh không thể quá ghen tuông đễ bắt buộc em phải giấu diếm sự thật với anh”.

Jenni sửng sốt nhìn quanh. Nàng tự hỏi liệu có cần phải thu xếp hành lý để trở về New York chăng? Giờ đây chỉ còn một cơ may đễ ngăn cho tình duyên của họ khỏi đổ vở đó là chàng phải nhờ một ai đó tư vấn giúp chàng vượt qua bản tính sở hữu. Nếu phải bỏ chàng thì nàng sẽ chứng tỏ sự quyết tâm của nàng.

Nhưng nàng sẽ đi đâu? Và đi bằng cách nào?

Jenni không có một xu dính túi. Nàng không biết lấy tiền đâu ra mà mua một tấm vé máy bay, không nơi nào đễ đến, không có việc làm và, nàng không muốn xa chàng.

Bất thần, Jenni cảm thấy muốn buồn nôn:

- Mẹ sẽ trở lại ngay. - Nàng nói nhỏ với các con và vội vã bước lên lầu một.

Jenni vào buồng tắm, thấm một chiếc khăn ướt và lau mặt. Trong gương, khuôn mặt nàng có vẻ xanh xao, bệnh hoạn khác thường.

Có tiếng khóc của Beth và Tina trong hành lang, “Mẹ! Mẹ!” Cả hai chạy theo mẹ chúng lên tới đây.

Jenni quỳ xuống bên hai con, ghì sát chúng vào lòng.

- Mẹ làm con đau,- Tina càu nhàu.

- Xin lỗi, cưng của mẹ".

Những thân hình bé nhỏ, nồng ấm, nép sát vào nàng, giúp nàng lấy lại sự an ổn.

Nàng nói:

- Các con xem, mẹ khỏe lại rồi!

Buổi xế chiều trôi qua thật chậm. Để vơi đi nỗi buồn, Jenni dạo đàn với các con và tập cho chúng học nốt nhạc.

Từ phòng khách, người ta thấy rõ cảnh hoàng hôn qua cửa sổ không rèm che. Gió đã kéo tan mây và trong vẻ đẹp của bầu trời giá lạnh, ửng lên những màu hoa cà, cam, vàng rực và hồng.

Khi lũ trẻ đang say mê gõ trên phím đàn, nàng đi về phía cửa hông của căn bếp ăn thông ra phía tây của hiên nhà. Gió chiều làm rung nhẹ cái xích đu có hình dáng chiếc thuyền. Mặc giá rét, nàng đứng ở hiên nhà, ngắm nhìn những tia nắng sau cùng của một ngày vừa lịm tắt. Khi tất cả chỉ còn là chút ánh sáng nơi chân trời xám xịt thì nàng chợt quay vào nhà.

Chính lúc đó, một sự chuyển động trong rừng đã làm nàng chú ý. Jenni chăm chú nhìn. Ai đó đang theo dõi nàng.

Một cái bóng lấp ló sau thân cây sồi to tướng, cây sồi mà dạo trước Arden rất thích leo trèo.

Jenni la lên:

- Ai đó?

Bóng người lui vào rừng, xem chừng như để ẩn núp vào trong bụi rậm

- Ai đó?- Nàng la lên lần nữa.

Tức giận vì bị người rình rập, Jenni bước xuống các bậc thang của hiên nhà, chực đi về cánh rừng.

Ngay lúc đó, Erich bước ra từ sau góc cây sồi và chạy về phía nàng, đôi tay dang rộng.

- Em yêu, anh đùa với em đó thôi. Làm sao em có thể cho rằng đó là chuyện nghiêm túc chứ?

Chàng lấy lại từ tay nàng lá thư nhàu nát rồi nói tiếp khi vứt nó vào lò sưởi: - Thôi ta hãy ném nó vào lửa và đừng nhắc đến chuyện đó nữa.

Jenni chăm chú nhìn chàng, lòng bàng hoàng. Thái độ của chàng không còn một tí dấu vết nào của sự căng thẳng. Erich tươi cười thật tự nhiên, lắc đầu, nói:

- Jenni à, anh không ngờ em xem chuyện đó là nghiêm túc. Anh mong rằng em lấy làm thích thú khi anh giả vờ ghen tuông với em.

- Erich!

Chàng ôm nàng, nho nhỏ thốt lên:

- Hmmm..! Thật dễ chịu!

Từ khi gặp nhau, chàng không nói một lời nào về việc họ đã không gặp nhau từ một tuần nay. Và nàng biết cái lá thư ấy không phải là chuyện đùa.

Erich hôn lên má nàng:

- Anh yêu em, Jen.

Nàng sững người trong chốc lát, Nàng đã thề rằng phải làm sáng tỏ sự việc với chàng về những buổi vắng mặt, sự ghen tuông, lá thư... Nhưng giờ đây, nàng không muốn gây ra một sự tranh luận. Nàng nhớ chàng. Bỗng nhiên, toàn bộ ngôi nhà như bừng sống dậy.

Nghe tiếng Erich, hai đứa bé chạy ào vào, “Ba, ba”. Chàng mừng rỡ ôm ghì lấy chúng:

- Ê! Các con chơi đàn hay lắm! Ba nghĩ rằng phải cho các con học đàn. Các con nghĩ thế nào?

Jenni thầm nghĩ, Mark đã nói đúng, mình phải kiên nhẫn, để cho chàng có thời gian. Nàng cười với chàng một nụ cười không ẩn ý khi chàng ngước lên nhìn nàng.

Bữa ăn tôi vui như ngày hội. Jenni chuẩn bị bánh carbonara và rau diêp xoăn. Erich khui chai ruợu vang.

Chàng nói:

- Jenni à càng ngày anh càng thấy khó khăn khi làm việc tại căn nhà gỗ, nhất là khi anh phải bỏ qua những bữa ăn như hôm nay.

Rồi Erich cù vào Tina, chàng nói tiếp: - Và cũng chẳng vui thích gì khi sống xa gia đình.

Nhận thấy đây là lúc thuận tiện để lưu ý chàng về những sự sắp xếp của nàng trong ngôi nhà.

Jenni hỏi:

- Từ nãy tới giờ, anh chưa nói gì về tài trang trí của em

Cả.

- Anh cần có thời gian đễ thư giản cái đã!

Không như nàng nghỉ, chàng đã đối xử với nàng quá tử tế. Jenni đứng lên, đi vòng qua chiếc bàn và ôm lấy cổ chàng:

- Em cứ sợ anh giận.

Như mọi khi, Jenni vẫn xúc động khi ở trong vòng tay chàng; Mọi hoài nghi và tâm trạng lưỡng lự của nàng đã biến mất.

Beth đã rời khỏi bàn ăn, rồi chạy trở lại và hỏi nàng:

- Mẹ, mẹ yêu ba này nhiều hay ba kia của chúng con nhiều?

Jenni sửng sờ tự hỏi sao vào lúc này con bé lại nêu lên câu hỏi như thế. Nàng vô vọng cố tìm câu trả lời mà không thể tìm thấy câu nào tốt hơn bằng nói lên sự thật;

- Mẹ yêu ba trước của con là vì con và Tina. Tại sao con hỏi như vậy?

Và quay sang Erich, nàng nói tiếp:

- Đã mấy tuần qua, chúng không nhắc gì đến Kevin.

Chỉ vào Erich, Beth nói:

- Vì ba này hỏi con có thương ba nhiều hơn ba trước không?

- Erich à, em nghĩ rằng tốt hơn là đừng nói như thế với lũ trẻ.

Chàng trả lời, vẻ hối tiếc:

- Đúng thế, anh không nên nói như vậy. Nhưng anh muốn biết những kỷ niệm của Kevin đã mờ nhạt trong chúng chưa? - Còn em thi sao? Em yêu?

Jenni đã mất khá nhiều thời gian để tắm cho hai đứa bé. Nhìn chúng vui thích vùng vẫy trong nước làm nàng vơi đi nỗi lo âu. Ôm lấy chúng bằng những chiếc khăn bông dày, nàng cảm thấy thật hạnh phúc khi những tấm thân bé bỏng đó kề cận nàng.

Tay nàng run run khí cài nút áo ngủ cho con. Nàng thấy giận cho chính mình và thầm nghĩ, “Mình đã căng thẳng đến mức lố bịch, mình đã hiểu lầm từng lời nói một của Erich và sở dĩ như thế là vì mình cảm thấy không trung thực. Kevin thật đáng ghét!”

Lúc này, nàng nghe tiếng cầu kinh của các con:

- “Xin Chúa che chở mẹ và ba” - Tina đọc ê, a, đoạn bé ngưng đọc, ngẩng đầu hỏi nàng:

- Mẹ à, con có cần phải cầu xin Chúa phù hộ cho cả hai ba?

Jenni cắn môi. Nàng biết đó là ý tưỏng do Erich gợi lên cho hai đứa bé. Dĩ nhiên nàng sẽ khuyên các con cầu nguyện cho cả Kevin. Vậy mà...

Nàng nói:

- Các con hãy cầu nguyện cho tất cả mọi người không từ một ai.

- Và cả các con ngựa “Ngọn Lữa” và “Loắt choắt” - Beth nói:

- Và chú chó “Randy”. - Tina nhắc chị,- Chúng ta cũng có thể nuôi một con chó nhỏ nữa.

Jenni cẩn thận đắp chăn cho các con trước khi ra khỏi phòng.

Lúc này, buổi tối nàng ít thích đi xuống nhà dưới. Ngôi nhà đối với nàng quá to lớn, quá im lặng, khi nàng còn lại một mình. Nàng cảm thấy cô đơn nhất là những đêm gió hú, tiếng rít sầu thảm của cây cối trong thanh vắng.

Nhưng bây giờ thì Erich đã ở đây, nàng không biết mình còn chờ đợi cái gì nữa? Đêm nay, không biết chàng ở nhà hay trở về căn nhà gỗ?

Jenni đi xuống nhà bếp. Nàng thấy Erich đang pha cà- phê ở đó. Chàng nói:

- Hai đứa bé hẳn dơ lắm nên em phải tắm cho chúng lâu như vậy sao, em yêu?

Nàng có ý định hỏi Erich chìa khóa xe nhưng chàng không để cho nàng có thời gian. Chàng nâng chiếc khay cà-phê lên để mang đi:

- Chúng ta vào phòng khách và cho anh ngắm những gì em đã thay đổi đi, Jenni.

Khi bước theo chàng, nàng nhận thấy chiếc áo sanđai bằng len đan xoắn màu trắng càng làm cho mái tóc vàng của chàng nổi bật hơn. Nàng nghĩ, “Tôi có một ông chồng đẹp trai, tài ba và thành đạt” và với chút hóm hỉnh, nàng bỗng nhớ đến câu nói của Fran, “anh ta quá toàn hảo”.

Trong phòng khách, nàng nói với Erich rằng nàng chỉ làm mỗi một việc là sắp xếp lại đôi ba đồ đạc trong phòng và cất đi những đồ trang trí quá nhiều nhằm làm tôn lên vẻ sang trọng của những đồ gỗ còn lại.

- Jenni à, Vậy em đã cất những thứ đó ở đâu?

- Màn cửa em để trên tầng gác áp mái. Đồ trang trí em để trong tủ ở văn phòng. Anh có thấy việc đặt chiếc bàn cổ ở phía dưới bức tranh “Hoài niệm về Caroline” là hợp? Em luôn có cảm giác vải hoa của chiếc trường kỷ không hợp khi đặt nó cạnh bức tranh.

- Cũng có thể.

Jenni không biết là chàng thật sự đang nghĩ gì! Căng thẳng, nàng cố gắng khỏa lấp sự im lặng, nói:

- Và, anh có nhận thấy việc đặt cây đèn ở vị trí này sẽ rọi rỏ vào đứa bé trai trên bức tranh, là anh, hơn? Trước đây, khuôn mặt anh không được thấy rỏ.

- Em lạ thật! Chủ đích của bức tranh là để khuôn mặt của đứa trẻ trong bóng tối. Đó là điều hẳn em phải biết, vì em đã có bằng cử nhân về môn Nghệ thuật và hơn nữa đã từng làm việc cho một gallery lớn.

Chàng cười ồ.

Nàng thắc mắc. Phải chăng Erich chỉ nói cho vui thôi?. May những gi chàng nói với nàng tối nay đều có tính châm chọc! Jenni cầm tách cà-phê lên và nhận thấy tay mình run rẩy. Cái tách rơi xuống làm cà-phê bắn tung toé trên chiếc truờng kỷ và tấm thảm phương Đông.

Khuôn mặt Erich hằn lên vẻ lo lắng, chàng lấy khăn lau các vét dơ và hỏi:

- Jenni, em yêu, tại sao em quá căng thẳng như thế?

Nàng nhắc khéo chàng:

- Đừng lau như vậy, anh sẽ làm nó thấm thêm.

Rồi nàng chạy vội vào bếp, lấy chai nước suối có gaz trong tủ lạnh. Nàng cuống cuồng lấy miếng bọt biển thấm những vết cà phê đã vấy bẩn.

Nàng nghĩ thầm, “Cũng may mà minh chưa làm vấy kem vào đây. Liệu Erich có thể vứt bỏ chiếc tràng kỷ và tấm thảm như chàng đã làm với bức vách dán giấy trong phòng ăn không?” Nàng thấy Erich không nói gì. Nhưng, nàng nhận thấy khi lau với nước có gaz rất hiệu quả.

Cũng may nước có gaz rất công hiệu. Jenni nói khi đứng lên:

- Em thấy chẳng còn dấu vết gi, Erich à, em rất tiếc đã làm đổ cà-phê.

- Thôi em đừng bận tâm nữa. Nhưng hãy giải thích cho anh biết tại sao em quá căng thẳng? Em căng thẳng thật đấy, Jen à. Như chuyện lá thư chẳng hạn. Chỉ cách đây vài tuần thì với một chuyện như thẻ, em vẫn nghĩ rằng anh trêu chọc em. Nhưng bày giờ thì em khác rồi. Em không còn dí dỏm như trước đây nữa. Em phải hiểu rằng cái tính hài hước là nét duyên dáng nhất của con người em và anh van em đừng để mắt nó.

Nàng biết chàng nói có lý.

Giọng nàng buồn bả:

- Em rất tiếc.

Nàng có ý định nói cho chàng nghe cuộc hẹn của nàng với Kevin. Dầu cho điều gì sẽ xảy ra, nàng phải nói rỏ mọi vấn đề. Chuông điện thoại reo.

- Em trả lời hộ anh đi, Jenni.

Điện thoại reo.

- Chắc hẳn không phải là gọi cho em.

Điện thoại lại reo.

Erich nói:

- Đừng nghĩ như thế. Clyde cho anh biết, tuần trước có ai đó đã gọi đến hàng chục lần mà không để lại tin trên máy nhắn. Vì vậy, nên chiều hôm nay anh yêu cầu ông ta chuyển đường dây điện thoại vào nơi đây.

Jenni đi trước Erich để vào nhà bếp với linh cảm có điều gi đó không ổn. Điện thoại lại réo lên lần thứ ba. Trước Khi nhấc máy, nàng biết đó là Kevin.

Ở đầu dây bên kia, giọng Kevin đầy hăm hở:

- Jenni à, sau cùng thì anh cũng liên lạc được với em Ị Cái máy nhắn tự động chết tiệt đó! Em khỏe không?.

- Ổn cả, Kevin.

Nàng thấy Erich đang chăm chú nhìn mình và nghiêng đầu vào ống nghe để được nghe rỏ.

- Anh muốn gì?- Nàng hỏi Kevin và thắc mắc không hiểu anh ta có nói ra cuộc gặp gỡ của họ không? Nàng tiếc đã không nói trước cho Erich biết điều đó.

Ở đầu dây bên kia, Kevin nói:

- Jen à, anh muốn chia sẽ với em một tin vui. Đoàn Kịch Gunthrie đã chính thức nhận anh làm việc rồi.

Nàng nói giọng không được tự nhiên:

- Tôi rất mừng cho anh. Nhưng, này Kevin, tôi không muốn anh gọi cho tôi. Tôi cấm anh đấy. Erich đang ở bên cạnh tôi và anh ấy thật không vui khi thấy anh tìm cách để liên lạc với tôi.

- Nghe đây Jen. Anh có quyền gọi cho em bất kỳ lúc nào anh muốn. Hãy nói giùm anh với Erich rằng anh ta có thể hủy hồ sơ nhận con nuôi vì anh sẽ ngưng làm thủ tục và em sẽ được quyền nuôi giữ các con. Lúc đó, anh sẽ chu cấp cho chúng, để chúng luôn thuộc dòng họ MacPartland. Đời mà em, biết đâu một ngày kia anh sẽ nổi danh trong một vai diễn nào đó. Jenni à, anh phải ngưng đây, người ta đang gọi anh. Anh sẽ gọi lại em sau. Chào em.

Jenni chậm rãi gác máy, nàng hỏi Erich:

- Này anh, Kevin có thể ngưng thủ tục về việc nhận con nuôi không?

Giọng Erich lạnh nhạt, đôi mắt chàng thật dửng dưng:

- Có thể lắm, nhưng sẽ không làm gì được đâu.

Nàng nói lớn:

- Chúa ơi! Kevin tưởng tượng sẽ trở thành một diễn viên kịch lừng danh. Thật không thể tin được. Em sẽ khâm phục Kevin nếu anh ấy thật sự có ý định giữ lại các con đễ nuôi nấng.

Erich nói:

- Jenni à, anh đã báo cho em biết em đã sai lầm khi tỏ ra quá yếu đuối đối với Kevin. Nếu em đi kiện để buộc anh ta phải cấp dưỡng cho các con thì em đã bị anh ta bỏ rơi từ hai năm nay rồi.

Như thường lệ, Erich đã có lý. Jenni bổng cảm thấy mệt mỏi quá độ, cơn buồn nôn lại đến với nàng.

Nàng đột ngột nói với chàng:

- Em đi ngủ đây. Erich à, đêm nay anh có ở nhà không?

- Anh không biết.

- Được.

Nàng rời nhà bếp và đi về phía cầu thang, đi được vài bước thì Erich bắt kịp nàng.

- Jenni?

Nàng quay người lại:

- Gì thế anh?

Jenni nhìn thấy đôi mắt chàng ánh lên sự âu yếm. Khuôn mặt chàng bỗng nhân từ và lo lắng:

- Anh biết hẳn em không thể làm gì được nếu Kevin đến quấy rầy em. Anh đoán chắc với em là anh đã biết như vậy rồi. Tất nhiên là anh không nên trách em.

- Thật càng khó khăn cho em khi anh không trách em.

- Mọi việc sẽ ổn thôi. Hãy để vài ngày nữa cho cơn khủng hoảng của anh qua đi, rồi anh sẽ khỏe lại ngay, có lẻ tại mẹ anh. Trước khi mất, bà đã hứa với anh sẽ luôn có mặt nơi đây vào ngày sinh nhật của anh. Có lẽ vì vậy nên anh luôn u sầu vào thời điểm này. Anh cảm nhận biết bao sự hiện diện của mẹ và sự mất mát mẹ. Hãy gắng hiểu cho anh và thứ lỗi cho anh nếu anh làm em buồn. Không phải là sự cố ý đâu. Jenni. Anh yêu em.

Họ ôm lấy nhau.

Jenni năn nỉ:

- Erich, em van anh. Anh không nên có những phản ứng như thế. Đã hai mươi lăm năm qua rồi còn gì. Nếu còn sống, mẹ cũng đã năm mươi bảy tuổi. Vậy mà anh vẫn nghĩ đến mẹ như thể bà là một người trẻ mà sự ra đi đã trở thành bi kịch. Điều đó hẵn là một bi kịch nhưng là quá khứ. Đời sống vẫn tiếp diễn. Mẹ hẵn là tuyệt vời đối với chúng ta. Hãy để cho em chia xẻ cuộc đời với anh: Chia xẻ thật sự. Hãy mời bạn bè của anh đến đây. Hãy dẫn em đến xem xưởng vẽ của anh, cho em một chiếc xe hơi nhỏ để đi ra phố, đễ đi xem triễn lãm hoặc chở các con đi xem phim trong khi anh bận vẽ.

- Để em có thể đi gặp Kevin phải không?

Jenni né người sang bên đễ đi lên lầu:

- Em đi ngủ đây, Erich, em không được khỏe.

Erich không đi theo nàng. Jenni tạt qua phòng hai đứa nhỏ và đão mắt nhìn qua phòng các con. Chúng đã ngon giấc.

Nàng vào phòng ngủ của mình. Mùi thông vẫn phảng phất khắp phòng. Tối hôm nay, nàng thấy mùi hương lại quá nồng. Phải chăng vi nàng đang buồn nôn? Nàng nhìn vào chiếc cóc pha lê và quyết định ngày mai, nàng sẽ mang nó đặt nơi phòng ngủ dành cho khách. Nàng ước thầm, “Ôi, Erich, hãy ở lại đây đêm nay. Đừng bỏ em một mình với cái ấn tượng này”. Rồi nàng thầm nghĩ, nếu Kevin còn làm phiền vợ chồng nàng bởi những cú điện? Nếu anh ta không đồng ý việc “nhận con nuôi” ? Nếu anh ta được tòa cho phép đều đặn đến thăm nàng và các con thường xuyên? Dĩ nhiên Erich sẽ không chịu đựng được điều đó. Và cuộc tình của nàng với Erich sẽ không còn tồn tại.

Jenni lên giường và quyết tâm giở sách ra đọc. Nhưng, nàng không thể tập trung được. Đôi mắt nàng nặng trĩu, cơ thể đau nhức những chỗ bất thường. Joe có báo cho nàng biết việc tập cưỡi ngựa sẽ làm cơ thể đau nhức và anh ta đã tươi cười nói: “Bà sẽ đau nhức những cơ bắp mà trước đây bà tưởng chừng không hề có chúng”.

Cuối cùng, nàng tắt đèn. Một lúc sau, nàng nghe tiếng bước chân trong hành lang. Phải chàng Erich? Jenni nhỏm người dậy và nghe có tiếng bước chân lên tận tầng gác áp mái. Nàng chẳng hiểu Erich lên trên đó để làm gì? Ít phút sau, nàng nghe tiếng chân đi xuống và hình như chàng đang kéo lê một vật gì. Điều đó gây ra một tiếng động theo từng bước chân, nàng thắc mắc không biết Erich đang làm gì.

Để biết đích xác nàng sẽ trở dậy và lúc này nàng nghe những tiếng động ở tầng dưới - tiếng động của bàn ghế bị xê dịch.

Nàng nghĩ, “Mình không thể lầm được”.

Erich đã lên tầng gác đễ lấy chiếc hộp carton đựng màn cửa và lúc này, chàng đang xếp đặt lại bàn ghế về chỗ cũ như trước.

Sáng ngày mai khi Jenni xuống nhà, nàng thấy tất cả màn cửa đã được treo lại nơi các cửa sổ. Bàn ghế và các vật trang trí đã trở về chỗ cũ của chúng và những cây xanh của nàng nay đã biến mất. Sau này, nàng tìm thấy chúng trong thùng rác, sau chuồng ngựa.