Edit: ZipZip
*****
Lam Khê hứng thú dạt dào, “Vậy cậu nói, tôi muốn làm gì?”
Giang Ly khinh bỉ, “Đừng coi tôi là trẻ ranh, không phải là anh muốn cô ta si mê anh, anh là một tên biếи ŧɦái, hưởng thụ người khác vì anh như si như cuồng mà đâm đầu vào tường.”
Lam Khê khen ngợi: “Cậu thật thông minh.”
“Nhưng cậu cũng không phải cái gì mà đứa bé ngoan, cậu nói xem cậu làm hỏng bao nhiêu gấu bông rồi, ngày ngày cầm gấu bông hỏng dính máu gà đi dọa người chế tác, người chế tác đều bị cậu dọa chạy.” Lam Khê chỉ vào con gấu bông rách nát, vỗ đầu Giang Ly, “Đi nhặt lên đi, để người chế tác thấy được, nhất định sẽ cảm thấy cậu là một đứa bé hư.”
Giang Ly đảo mắt, “Hì hì…”
Lam Khê câu khóe miệng: “Trẻ con phải có dáng vẻ của trẻ con.”
Cái nhóm này hay là giải tán đi.
Có thể nhanh giải tán một chút không?!
Nhanh, mệt mỏi, giải tán đi!
Dung Thời chỉ muốn cuộc thi vòng loại nhanh tới, khiến một nhóm bọn họ toàn trâu quỷ này, không đúng, trâu ngựa này bị đào thải rơi xuống đi.
Anh ta là bị kéo tới cho đủ quân số, kết quả đi thẳng đến bây giờ, lãng phí bao nhiêu thời gian của anh ta.
Buổi tối sáu giờ rưỡi.
Nhóm ba và nhóm mười lăm chuẩn bị liên kết livestream.
Đình Đồng nói với Linh Quân: “Không cần căng thẳng.”
Linh Quân mặt mày lãnh đạm, nhưng chóp mũi có một tầng mồ hôi mỏng, “Tôi không căng thẳng.”
Đình Đồng thuận tay rót cho Linh Quân một ly trà, trước kia thấy con cháu thi khoa cử, dáng vẻ căng thẳng hay phấn khích đều gặp, Linh Quân này coi như biết kiềm chế.
“Cậu không cần căng thẳng, chỉ là một buổi livestream mà thôi, livestream kiểu này sau này còn rất nhiều, nhiều rồi sẽ bình thường, cậu thả lỏng đi.”
An ủi như vậy ít nhiều cũng không còn căng chặt, thân thể căng thẳng cũng hơi thả lỏng.
“Chị, sau này có livestream như vậy, có thể cho em không?” Giang Ly ôm gấu bông, giương đôi mắt đáng yêu nhìn Đình Đồng.
Đình Đồng cười một tiếng: “Có, chỉ cần cậu thăng cấp trong vòng loại, tôi sẽ giúp cậu tranh thủ, còn những thứ khác, tôi sẽ cố gắng.”
Giang Ly cười híp mắt, bề ngoài nhìn thật vui vẻ, đến nỗi tin hay không, đó là một chuyện khác.
Thứ khoác lác!
Vân Lãng khinh bỉ trong lòng.
Vân Lãng khích lệ Linh Quân, “Cố lên, coi như bình thường đối mặt với chúng tôi mà đối mặt với người nhóm ba, không cần khom lưng khuỵu gối, cậu có bộ dáng gì liền thể hiện bộ dáng như vậy.”
Linh Quân hơi nhếch khóe miệng, “Cảm ơn nhóm trưởng.”
Lam Khê vỗ bả vai Linh Quân một cái, “Cậu có thể.” Nhìn về phía Đình Đồng, “Đừng phụ lòng chế tác Đình.”
Lúc trước Giang Ly ồn ào với Linh Quân nên không thể nào vui vẻ, nhưng cũng đi theo kích lệ, cười như ánh mặt trời rực rỡ: “Anh Linh Quân cố lên, cố lên!”
Dung Thời ngáp dài, “Cậu cố lên.”
Giờ khắc này, bọn họ giống như một đội nhóm, là đồng đội, khích lệ nhau tiến về phía trước.
Nhóm ba bên này hi hi ha ha, bầu không khí thoải mái hơn nhóm mười lăm nhiều, Khương Lâm nói với Vu Mộc một đầu xám tro: “Chờ lát nữa cậu sẽ livestream với Linh Quân nhóm mười lăm.”
Vu Mộc sợ ngây người, móc móc lỗ tai, không thể tin, hoảng hoảng hốt hốt nói: “Ai, livestream với ai?”
Chẳng lẽ anh ta sinh ra ảo giác?
Những người khác cũng một bộ biểu tình như gặp quỷ ban ngày, thật không thể tưởng tượng nha!
Vu Mộc không nhịn được lay bả vai Khương Lâm: “Chị Khương, chị tỉnh táo một chút, người chế tác nhóm mười lăm là ai chị biết không, là Đình Đồng, là Đình Đồng đấy.”
Khương Lâm tức giận đẩy Vu Mộc ra, “Tôi biết là Đình Đồng, cô ta cũng sa sút, tôi cũng không phải người không có phong độ như vậy.”