Editor: Mít
Beta: Anh Đào
Trần Nhung đâu chỉ là không dạy cũng biết, anh quả thực có tài năng thiên phú.
Từ phòng tắm đến trên giường, thay đổi mấy tư thế, Nghê Yến Quy bị lật tới lật lui.
Trần Nhung ngậm vành tai cô, nói: "Không dừng được rồi."
Giọng nói trầm, âm cuối hơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt anh che kín sự dung tục trên thế gian.
Cô nằm lì trên giường, lúc lắc lư thì nhìn thấy hộp vuông nhỏ trên tủ đầu giường, không nhìn rõ, thấp thoáng, sau đó cô bị tóc mình che mất tầm mắt.
Cuối cùng, anh nằm nhoài lên lưng cô: "Đau không?"
Cô bóp một cái lên mũi anh: "Làm xong mới hỏi."
"Trước khi làm, anh đã nhắc nhở em rồi."
Anh đúng là phủi sạch trách nhiệm, cô rầm rì: “Không đau, nhưng buồn ngủ quá.”
"Hôm nay đều ở đây, em nghỉ ngơi một chút." Anh ngồi dậy, ném bao đi.
Trần Nhung có mấy cuộc điện thoại chưa nghe, là của Trần Nhược Nguyên.
Anh mặc đại quần áo, đi vào phòng tắm nghe điện thoại: “Mẹ.” Rất thong dong có độ.
Chắc là được chồng dỗ dành rồi, Trần Nhược Nguyên nhẹ nhõm hơn: “Con chưa về trường à? Buổi trưa ăn cơm cùng nhau không?”
Lửa nóng toàn thân của Trần Nhung đã được giải tỏa hết khi vận động, ôn hòa nói: “Trường học có việc đột xuất, con phải trở về.”
"Ồ, vậy hả." Trần Nhược Nguyên hơi thất vọng: "Vậy lần sau đi. Mẹ sẽ làm món ăn mà con thích."
"Vâng."
"Tiền tiêu vặt mẹ đã bắn vào thẻ, đừng tiết kiệm.” Trần Nhược Nguyên nói: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, con tự chăm sóc cho mình nhé.”
Trần Nhung đáp: "Cảm ơn mẹ."
Nghê Yến Quy nghiêng đầu, không hiểu sao lại nghe thấy câu này.
Lần trước cô nghĩ rằng mẹ Trần Nhung khuyên anh bình tĩnh nên anh mới nói cảm ơn. Hôm nay lại nói cảm ơn nữa, anh khách sáo với mẹ mình như vậy à?
Khi quay lại, cô hỏi: “Hai mẹ con anh nói chuyện rất lễ phép.”
Trần Nhung giải thích: "Đây là quy củ của nhà anh."
Nghê Yến Quy lý giải lời “Cảm ơn” của Trần Nhung thành, mỗi nhà có cách giáo dục không giống nhau. Cô nói: “Nhà anh rất nghiêm.”
Trần Nhung không đáp.
Nhiều quy củ, không hẳn là nghiêm, mà nhiều hơn là sự xa lạ.
*
Thứ hai.
Ngoại trừ câu lạc bộ tán đả, các câu lạc bộ khác cũng đã đăng ký lớp học mới. Một số đã rời đi, số khác đợi học kỳ sau mới đi.
Chung quy cũng sẽ đi.
Mao Thành Hồng cảm thấy một mình phòng học này như một chiếc thuyền cô độc, trôi dạt trong mưa gió.
Được một lúc, các bạn học của câu lạc bộ tán đả đi giúp các nữ sinh của câu lạc bộ khúc nghệ* chuyển phòng, lần này lại có một nữ sinh tới xin hỗ trợ.
*Khúc nghệ: nghệ thuật hát nói mang màu sắc địa phương được lưu truyền trong dân gian.
Hoàng Tĩnh Thần thấy thế, hỏi: "Chủ nhiệm Ôn, ở đây chỉ còn lại chúng ta thôi à?
Ôn Văn: "Vẫn còn hai ba lớp chưa đi, chắc là đợi tới học kỳ sau."
Mao Thành Hồng không giấu diếm, nói thẳng: “Ôn Văn đã gửi đề xuất mở phòng học mới, tạm thời chưa có hồi âm. Hơn nữa, các câu lạc bộ đối kháng khá tương tự nhau, boxing, Taekwondo, mỗi lớp đều tách riêng, nên trường học đang suy nghĩ có nên sáp nhập hay không.”
"Sáp nhập?" Ôn Văn cũng giật mình.
Mao Thành Hồng: "Nếu như sáp nhập, đương nhiên chúng tai phải đến câu lạc bộ của người khác."
Hoàng Tĩnh Thần: "Huấn luyện viên Mao, đến lúc đó thầy còn muốn làm huấn luyện viên nữa không?"
Mao Thành Hồng: "Cái này không chắc chắn. Nói chung, hiện tại không hẳn là không còn hi vọng, bạn học Tiểu Hà có năng lực vô cùng mạnh mẽ, có hi vọng sẽ bộc lộ tài năng trong thi đấu."
Hà Tư Ly không sửa lại cách gọi của Mao Thành Hồng, bạn học Tiểu Hà thì bạn học Tiểu Hà.
Cô ấy luyện quyền với bao cát trước mặt.
Ôn Văn mang bia tay tới: "Bạn học Tiểu Hà, em muốn bước vào nội dung thực chiến thì đừng đấm bao cát, tôi sẽ làm đối thủ của em, thuận tiện phân tích một chút để nắm được kỹ thuật."
Nghê Yến Quy kéo Trần Nhung hỏi: "Đúng rồi, tại sao Hà Tư Ly lại đến vì anh vậy?"
"Cô ấy đã giải thích với anh, bởi vì anh đã giúp cô ấy trong lần diễn tập quân sự trước đó. Người tập võ rất mang ơn, cô ấy đến báo ơn.” Lời này không hoàn toàn đúng, cũng không gọi là nói dối. Trần Nhung nói một nửa, giấu một nửa, để có một lời giải thích hợp lý.
Bởi vì mấy lời này, Nghê Yến Quy nghĩ đến cái khác, cô cắn môi: “Nhung Nhung, em muốn thi đấu tán đả.”
Câu lạc bộ đang đối mặt với việc phải giải tán, rất nan giải. Nếu như cô không thể góp một phần sức lực, cô cảm thấy rất có lỗi với Mao Thành Hồng và Ôn Văn. Trình độ dạy học của Mao Thành Hồng cũng không thấp, chỉ có điều anh ta là người ngay thẳng, nghiêm túc, không bằng Mã Chính có thể thảo mai. Nếu nói câu lạc bộ tán đả thật sự xếp hạng chót, Nghê Yến Quy không thể chấp nhận được.
"Được, anh tôn trọng quyết định của em.” Trần Nhung cầm một cái túi: “Đây là hai phần quà của bạn em, vẫn còn nguyên, anh trả về chủ cũ.”
Nghê Yến Quy muốn nhanh chóng ném củ khoai lang bỏng tay này ra ngoài, sau khi huấn luyện xong, cô gọi Lâm Tu đến, giao cho anh ta.
Lâm Tu bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn, hai ngón tay cầm quai túi, cực kỳ chặt.
Nghê Yến Quy cười trên sự đau khổ của người khác, chắp tay ôm quyền: "Cậu bảo trọng nhé."
So với việc lo lắng sợ hãi, không bằng tốc chiến tốc thắng.
Lâm Tu trở lại ký túc xá, căn dặn ba người khác: "Nguy hiểm, cấm đến gần."
Anh ta đóng cửa sân thượng lại, để hai cái hộp lên mặt đất, cầm kéo lên, rạch phần dán trên cái hộp hình trái tim, lại lấy kéo lật nắp hộp ra.
Quả nhiên, có một thứ bắn ra ngoài, cùng với tiếng vang: “Tu tu.”
Lại là một con vẹt đồ chơi, chân vẹt đính trên lò xo, lò xo đung đưa, con vẹt cũng lắc lư theo.
Lâm Tu kiểm tra một lần, không phát hiện bẫy gì kỳ quái.
Một cái hộp khác cũng vẫn là vẹt.
Con thứ nhất kia, màu xanh, bụng nhỏ màu cam, đẹp hơn con này một chút, cánh có vằn trắng đen, bụng là màu xanh lục.
Anh cầm một con vẹt nhỏ, phát hiện dưới đuôi có một nút bấm, anh ta ấn xuống.
Miệng con vẹt nhúc nhích, phát ra âm thanh: “Lâm Tu đừng sợ, mình bảo vệ cậu.”
Lâm Tu: "..."
Giọng nói này rất non nớt, giống như trẻ con ba, năm tuổi, đây chính là Nghê Yến Quy.
Lâm Tu hiểu rõ, trước kia mẹ anh thường xuyên quay video ghi lại sinh hoạt của anh và Nghê Yến Quy. Đây là dùng con vẹt phát lại, làm lễ vật.
Lâm Tu nghe người bạn nhỏ cãi nhau.
Tiểu Lâm Tu: "Cậu quá hung dữ, mình không muốn chơi với cậu."
Tiểu Nghê Yến Quy: "Không chơi thì không chơi, mình muốn ngồi cùng hàng với La Gia Mộc."
Chờ chút.
Khi đó Nghê Yến Quy thường xuyên ngồi cùng hàng với một cậu bé, chính là Tiểu Bạch. Nhưng cô nói Tiểu Bạch là Trần Nhung, vậy La Gia Mộc này là ai? Đối với các bạn học trong vườn trẻ, Lâm Tu không nhớ ra được.
Trong đoạn ghi âm, người Nghê Yến Quy nhắc tới trước sau vẫn là La Gia Mộc, không nhắc tới tên anh ta.
Trong đầu Lâm Tu đổi sang một câu hỏi khác. Nếu như La Gia Mộc là Tiểu Bạch, vậy Trần Nhung là ai?
Lâm Tu gọi điện thoại cho Cam Nghiên Lệ: “Mẹ, là con.”
"Biết là con rồi, có thông báo điện thoại mà."
"Cảm ơn quà của mẹ, con rất vui." Sau đó nói luôn.
"À, mẹ còn một đoạn video của con và Yến Quy hồi còn tiểu học, hai đứa ý mà, lúc nào cũng đáng yêu."
"Ha ha." Lâm Tu cũng không phí lời: "Mẹ, con thấy Yến Quy có nhắc tới La Gia Mộc, người đó là ai?”
"Không nhớ."
"Vậy mẹ có nhớ người nào tên là Trần Nhung ở vườn trẻ không?"
"Haiz, mẹ quên rồi, thằng nhóc này, nếu Yến Quy có thích La Gia Mộc thì cũng là chuyện từ thời mẫu giáo, con tính toán cái này làm gì?”
"Không phải, thôi, mẹ ngủ sớm một chút đi." Lâm Tu muốn cúp điện thoại.
Cam Nghiên Lệ đột nhiên nói: "Đúng rồi, không phải ở vườn trẻ các con có chụp chung ảnh sao? Mặt sau bức ảnh viết tên từng đứa.”
"Ảnh chụp chung ở đâu ạ?"
"Mẹ đang giữ, hôm nào tìm xem."
"Đừng đợi hôm nào, mẹ, bây giờ mẹ chụp ảnh mặt trái cho con.”
Cam Nghiên Lệ lại nói: "Không phải muốn tìm là có thể tìm được, mất rất nhiều công sức để lục tìm đó."
Cúp điện thoại, Lâm Tu hỏi Lô Vĩ: "Cậu có tin tức liên quan của Trần Nhung không?”
"Không có. Nhưng mà..." Lô Vĩ suy nghĩ một chút: "Không có gì."
Lâm Tu tra xét thời khóa biểu, ngày mai, anh ta và Lý Quân sẽ học chung khóa học quốc tế.
*
Thứ ba.
Lý Quân không ngồi cạnh cửa sổ.
Lâm Tu đứng trước cửa sổ nhìn quanh.
Mỹ nữ chính là mỹ nữ, dù lẫn trong đám người vẫn có thể dễ dàng tìm thấy.
Nhưng anh ta đứng chỗ này gần một phút, Lý Quân không quay đầu lại.
Có một người bạn học bên cạnh cô ta, thấy anh ta nhìn không chớp mắt, thì ra hiệu cho Lý Quân.
Lúc này Lý Quân mới phát hiện ra anh ta.
Ngoại trừ chuyện của Trần Nhung, cô ta và Lâm Tư không có việc gì để gặp, cô ta vội vã đi ra.
Đang trong giờ nghỉ, thời gian rất ngắn, Lâm Tu đi thẳng vào vấn đề nói: “Lúc trước tôi nói, ví dụ tôi tìm được chứng cứ vạch trần Trần Nhung thì không tính là nuốt lời chứ.”
Tim Lý Quân đột nhiên nhảy một cái: "Chứng cứ gì?" Không phải cô ta nói quá nhưng khả năng ngụy trang của em trai cô ta, có thể nói là hoàn hảo, sao có thể lưu lại chứng cứ gì? Người ngoài nhìn vào cô ta và Trần Nhung không thể phát hiện ra điểm giống nhau, nên chắc chắn không phải lỗ hổng từ chỗ cô ta.
Lâm Tu không nói rõ với cô: "Việc này không cần làm phiền cậu."
"Cậu tới... Chỉ để nói với tôi, cậu không làm trái giao ước?” Điều này nói lên, cô ta không nhìn nhầm, anh chính là một chàng trai biết giữ lời.
Anh ta không tỏ rõ ý kiến: "Tôi đi học."
*
Thứ năm.
Khóa học buổi sáng kết thúc, Lô Vĩ đi tới bên cạnh Lâm Tu: “Có tin tức vụ mười hai điếu”
Lâm Tu nhìn xung quanh.
Nghê Yến Quy đã đi từ sớm, cô chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, mỗi buổi trưa đều đi ăn bữa trưa ngọt ngào với Trần Nhung.
Lô Vĩ: "Người kia rất cẩn thận, muốn chúng ta tự đến xem."
Lâm Tu: "Đi gặp một chút. Xác định đúng người rồi mới nói cho Yến Quy."
Mới vừa ra khỏi phòng học, Cam Nghiên Lệ đã gửi cho Lâm Tu ảnh chụp chung thời mẫu giáo.
*
Tối nay sẽ giám định khóa học điện ảnh, Trần Nhung xin nghỉ..
Nghê Yến Quy và Liễu Mộc Hi cùng đi học.
Phim điện ảnh đang chiếu là phim kinh dị, phòng học vừa đóng cửa, đèn tối lại, khắp nơi âm u.
Liễu Mộc Hi nói: "Đáng tiếc Trần Nhung không ở đây, với bầu không khí như này, cậu vừa vặn có lý do nhào tới."
Nghê Yến Quy cười lên: "Nhưng mà lá gan của anh ấy còn nhỏ hơn mình."
Liễu Mộc Hi trêu chọc: "Hai ngươi hận không thể mỗi ngày dính lấy nhau, hôm nay cậu ấy đi đâu rồi?”
"Anh ấy có sinh nhật bạn." Lý do rất chính đáng, ngày Lâm Tu sinh nhật, Nghê Yến Quy cũng không ăn cơm với Trần Nhung.
Liễu Mộc Hi lại nhớ đến, có một người cô ấy quen cũng sinh nhật hôm nay, do cô sơ ý nhìn thấy chứng minh thư của cậu ấy, nên nhớ kỹ. Nhưng cô ấy giả vờ không biết, không gửi tin nhắn chúc mừng cho cậu ấy.
Cả tiết học hôm nay thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng thét chói tai.
Vừa đi ra khỏi phòng học, Nghê Yến Quy đã nhận được điện thoại của Lâm Tu: “Yến Quy, tối nay có rảnh không?”
"Vừa mới học xong môn học tự chọn, có chuyện gì thế?"
Lâm Tu nói: "Tới đây mình nhờ chút, đi một mình thôi."
Nghê Yến Quy nói với Liễu Mộc Hi: "Cậu về trước đi, mình có chút việc."
Nghê Yến Quy gặp Lâm Tu có chuyện quan trọng, hẹn gặp ở trong khán phòng sân vận động, trống trải, ít người, hơn nữa còn tối. Người chạy bộ bên dưới không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra bên trên có người đang ngồi.
Gió khá lớn, Nghê Yến Quy đội mũ trùm lên: "Có việc gì mà quan trọng như thế."
"Cậu có nhớ vườn trẻ của chúng ta có người tên là La Gia Mộc không?”
"Vườn trẻ?" Nghê Yến Quy lắc đầu: "Quên rồi."
"Tại sao cậu lại nói Trần Nhung là Tiểu Bạch?"
"Anh ấy nói, may mà anh ấy không nhớ tên cô bé đã véo mặt anh ấy.” Nghê Yến Quy cũng ôm mặt mình: “Mình cũng không thể nói cho anh ấy biết, từ nhỏ mình rất hung dữ.”
"Có chuyện rồi."
"Hả?" Cô đợi Lâm Tu nói.
"Con trai học cùng vườn trẻ với chúng ta không có ai tên là Trần Nhung."
Cô ngạc nhiên: "Làm sao cậu biết? Cậu nhớ ra à?"
"Đương nhiên mình không nhớ được, nhưng mẹ mình có giữ ảnh chụp chung của chúng ta ở vườn trẻ, người đứng chung với cậu, cậu bé bị cậu cào mặt, tên là La Gia Mộc."
"Vậy thì..." Nghê Yến Quy có chút không hiểu rõ: "Trần Nhung là ai?"
"Mình cũng muốn biết, mình càng muốn biết mục đích cậu ta nói cậu ta là Tiểu Bạch là gì."
Cô cúi đầu.
Lâm Tu lấy ra một điếu thuốc, chỉ xoay quanh: "Đúng rồi, còn có chuyện nữa. Trước đây đã có người quay được vụ ‘mười hai điếu’."
Gió nổi lên, mũ rơi xuống, Nghê Yến Quy lập tức bước lên.
"Có một bạn học đam mê thiết bị máy bay không người lái, ngày đó cậu ấy cũng ở rừng cây nhỏ. Lúc cái máy suýt nữa bay tới chỗ cây hòe lớn, cậu ấy kịp thời khống chế được, trốn vào rừng cây, trường học không điều tra ra được.” Lâm Tu đốt điếu thuốc: “Máy bay không người lái quay được cảnh trước khi cậu tới.”
"Thật sự?"
"Bạn học này biết chuyện cậu bị phạt, nhưng kế hoạch dùng máy bay của cậu ấy không xin phép nhà trường, hơn nữa đó là ngày trường điều tra, cậu ấy không dám nói. Tuần trước lỡ miệng, bị Lô Vĩ phát hiện.”
"Video đâu?"
"Cậu ấy không chịu gửi tới, cũng không cho bọn mình quay lại, cậu ấy sợ bọn mình vạch trần cậu ấy. Lô Vĩ khuyên can đủ đường, mới lấy được một đoạn video.” Lâm Tu thở ra một làn khói, đưa điện thoại cho cô: “Cậu tự xem đi, mình muốn mở đoạn video so sánh xem đó là ai. Mình đoán, có một người là Chu Phong Vũ.”
Máy không người lái bay hơi cao, hình ảnh lóe lên, quay được hai bóng lưng thiếu niên.
Một người nhuộm tóc vàng óng, tóc loạn như rơm.
Một người khác, một tay cầm điếu thuốc, hơi ngửa cổ lên nhìn.
Mặc dù chỉ là bóng lưng, mặc dù khoảng cách rất xa, mặc dù... Dù cho có bao nhiêu cái “mặc dù.”
Thế nhưng, Nghê Yến Quy vừa nhìn đã biết, đó là người trong lòng cô.
Mũ trùm không ngăn được gió, gió lạnh từ khắp nơi thổi tới.
Ban đêm thật là lạnh.
- -----oOo------