Mình tìm cộng tác viên để soát lỗi chính tả và dấu câu, vì mình tự edit nên k thể soát hết tất cả các lỗi được, nên tha thiết một bạn về chung nhà với mình.
Quyền lợi: Được đọc tất cả truyện bên mình miễn phí. Cùng mình san sẻ những bộ truyện hay.
————-
Chương 1: Kim ốc tàn kiều
Thịnh Kiều Di lại một lần nữa bị ác mộng lây tỉnh.
Sau một hồi ngồi thở hổn hển, cô gái cuối cùng cũng hồi phục tinh thần. Váy ngủ tơ tằm đã sớm sũng ướt mồ hôi lạnh, dính nhớp dán vào da thịt, hơi thở vừa nhiễm gió, thập phần âm lãnh.
Nàng kéo mở cổ áo nhìn vào bên trong, đôi vυ' non nớt vẫn còn kinh hãi phập phồng, tròn trịa tuyết trắng nổi lên một tầng da gà, hai điểm hồng đào lạnh run đứng thẳng, đáng thương nói không nên lời.
Sau khi xem xét một lược, Thịnh Kiều Di chậm rãi thở ra một hơi, trái tim nhỏ bé treo lơ lửng ở cổ họng ngoan ngoãn về lại chỗ cũ.
Còn tốt còn tốt, ngực không có lỗ thủng đẫm máu.
Thật may, chỉ là một cơn ác mộng.
Nhớ đến cảnh tượng trong mộng, nhịn không được run rẩy một chút.
Nàng mơ thấy Hạ Diễn gϊếŧ mình.
Từ sau mười bốn tuổi, lâu lâu phải gặp ác mộng một lần.
Cùng một nội dung, nhưng chi tiết lại không giống nhau. Có khi là bị độc chết, đôi khi là bị chết đuối. Hiện tại nàng đã sắp mười bảy, đủ loại thiên kỳ bách quái kiểu chết nàng ở trong mộng đều đã nến trải qua, sớm đã thành thói quen, thông thường nàng chỉ trở mình một cái liền ngủ tiếp, lâu lắm rồi mới có lại cảm giác sợ hãi như lúc này.
Giấc mơ hôm nay là bị chính tay Hạ Diễn đâm một đao vào giữa ngực. Lỗ thủng lớn bằng nắm tay, phốc phốc đổ máu, lộ ra cả trái tim đang đập thình thịch bên trong, nàng cuống quít dùng tay che lại, nhưng máu lại càng ngày nhiều theo khe hở ngón tay chảy ra.
Dù sao cũng là nằm mơ, vốn không hề đau đớn, chỉ là vẫn không tránh khỏi hoảng sợ.
Tên đầu sỏ gây tội còn ung dung đứng trước mặt nàng thưởng thức nàng luống cuống tay chân, âm trầm tươi cười nhưng ánh mắt lại triền miên, hầu kết trên dưới lăn lộn, nhẹ giọng gọi nàng, “Kiều kiều”.
Nghĩ đến đây, cơ thể Thịnh Kiều Di khó khăn lắm mớ thả lỏng lại bắt đầu run lên.
“Thùng thùng” hai tiếng tiếng đập cửa yếu ớt vang lên.
Thịnh Kiều Di cuống quít sắp xếp lại suy nghĩ, làm bộ như vừa mới tỉnh ngủ, dáng vẻ nhập nhèm, lười biếng phân phó, “Vào đi.”
Hương Thảo bưng khay đẩy cửa bước vào, nhìn thấy giai nhân trên giường, cười nói, “Tiểu thư hôm nay tại sao lại thức dậy sớm như vậy, lão gia còn phân phó tôi tắc đồng hồ báo thức nếu người còn chưa tỉnh.”
Thịnh Kiều Di ngồi dậy, xoa đôi mắt cười, “Hẳn là vì ngày hôm qua ngủ quá sớm đi.”
Nói xong cúi người cầm lên đồng hồ báo thức mạ vàng ở trên bàn nhỏ mà nhẹ nhàng khảy một cái, tắt chuông báo.
Cây xà cừ được khảm trên mặt đồng hồ dưới ánh mặt trời tựa như sóng nước lung linh. Đây là món quà mà tháng trước Hạ Diễn đã tặng cho nàng, nghe nói là đến từ Pháp, cả nước chỉ có hai cái, cái kia ở trong phủ tổng thống.