Một tháng đầu khi mang thai ngày nào Thẩm Chân cũng nôn nghén, vài tháng sau tình trạng này mới giảm dần. Cuối cùng là hết hẳn.
Sau khi cô mang thai mọi người chung phòng ký túc xá đều xem cô như bảo vật quốc gia mà hầu hạ, chỉ lo lắng cô không thoải mái. Dù gì bọn họ vẫn là một đám cẩu độc thân, làm sao có kinh nghiệm làm mẹ.
Giường trong ký túc xá của cô là giường tầng, cô mỗi ngày leo lên leo xuống, cũng đã trở thành thói quen. Nhưng từ ngày cô mang thai thì bạn bè trong phòng đều rất lo lắng sợ cô làm mình bị thương, vì vậy họ đều phải chạy nhau đỡ cô.
Thời gian đầu Thẩm Chân vẫn sinh hoạt bình thường nhưng qua 4-5 tháng bụng bắt đầu có chuyển biến. Mỗi ngày cô vác bụng bầu đi học cũng rất xấu hổ. Tô Mục Quy đã đi thực tập từ lâu, nên ban ngày sẽ không thể gặp mặt ở trong trường. Nhưng mỗi tối đều ghé qua thăm cô.
Căn bản phụ nữ có thai tính khí thất thường, nếu anh không qua thăm cô, cô sẽ lo lắng suy nghĩ lung tung ảnh hưởng sức khỏe. Cho nên dù là tối muộn anh vẫn ráng tranh thủ ghé qua thăm cô.
Lần kiểm tra cuối cùng trước ngày dự sinh bác sĩ đề nghị cô nhập viện bởi vì khả năng sinh non cao. Tô Mục Quy cũng xin nghỉ một thời gian để đến bệnh viện phụ sản chăm sóc cô.
Hơn một tuần sau, Thẩm Chân bình an sinh đứa nhỏ. Thân thể còn trẻ, nên sinh nở không quá khó khăn, nhưng mà vẫn rất đau.
Vốn dĩ cả hai đều muốn sinh con gái đầu lòng, cho nên cố tình không hỏi giới tính đứa bé. Trước khi hôn mê Thẩm Chân nghe thấy y tá nói cô sinh bé trai thì rất không vui.
...
Việc đáng lo lắng nhất chính là làm sao mang theo đứa bé đi học. Cô đã nghỉ dưỡng sinh một tháng, cũng không thể tiếp tục nghỉ lâu hơn. Mà đứa nhỏ mới sinh thì sẽ cần sữa mẹ.
Ngực cô sau khi sinh vẫn luôn trướng sữa, nếu không cho con ăn nhất định sẽ căng đến phát đau. Nhưng ký túc xá không cho phép trẻ con ngủ qua đêm, vì lo lắng nó quấy khóc sẽ ảnh hưởng đến người khác.
Ban ngày cô mang theo con đi học nhưng tối đến thì không được.
Sau khi mang thai Thẩm Chân giống hệt như bò sữa. Mỗi ngày ngực đều căng sữa, Vì vậy cô lập tức mua máy vắt sữa.
Buổi sáng đều vắt thật nhiều sữa cất vào trong tủ lạnh. Đến tối sẽ cho con ăn.
Ban ngày cô vắt sữa để sẵn, buổi tối Tô Mục Quy sẽ phải chăm con. Sáng hôm sau lại phải đem con đến trường để cho cô trông.
Nhưng Tô Mục Quy không yên tâm lắm, vì đứa nhỏ này rất quấn anh.
Một năm qua đi, Tô Mục Quy giống hệt như siêu nhân. Vì Thẩm Chân không cần chăm con nên rất thoải mái. Nhưng năm sau Thẩm Chân sẽ lên năm tư. Lúc đó có thể xin ra ngoài ở, cô cũng có thể tự mình chăm con.
Năm đó, thời điểm Tô Mục Quy tốt nghiệp, Thẩm Chân bế con cùng đi dự lễ tốt nghiệp của anh.
Tô Mục Quy bị bạn bè trêu chọc đúng là nhân sinh hơn người. Chỉ vừa tốt nghiệp vợ con đều đã có đủ.