Cổ Thiên Nga

Chương 49

Chuyện Kim Hề nằm viện đã truyền đến tai mọi người trong vũ đoàn.

Tối hôm ấy, Trần Lăng đến bệnh viện thăm cô.

Kim Hề bất ngờ vì được quan tâm, "Cô..."

Trần Lăng ngồi xuống ghế bên cạnh, ánh mắt ngang với tầm nhìn của cô, bà hỏi, "Em vẫn ổn chứ? Bác sĩ chắc đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì lớn đúng không?"

Kim Hề, "Vâng, không sao cả, nghỉ ngơi một thời gian là khỏe thôi ạ."

"Vậy thì tốt rồi."

Hai người vốn là người ít nói, sau vài câu hỏi thăm, bầu không khí im lặng lại tràn về.

Đến khi Hạ Tư Hành xuất hiện, sự im lặng này mới được phá vỡ.

Trần Lăng đứng dậy, "Cô không còn gì để nói nữa, em cứ chăm sóc bản thân cho tốt, cô chờ em khỏe lại sớm ngày trở về vũ đoàn."

Kim Hề mỉm cười.

Hạ Tư Hành đi tiễn Trần Lăng.

Bệnh viện về đêm hiếm khi không có tiếng còi cứu thương, cả không gian tĩnh mịch như đang ở vùng ngoại thành.

Ngọn đèn đường hình hoa sen hắt xuống một luồng ánh sáng dìu dịu.

Trần Lăng khẽ thở dài, "Cô chưa thấy cô gái nào mạnh mẽ hơn con bé, cũng đâu phải là cuộc thi quan trọng gì, vậy mà cứ một hai vác cái thân bệnh đến múa."

Hạ Tư Hành gật đầu, "Ra nước ngoài tiến tu là chuyện tốt, cô ấy không muốn bỏ qua cơ hội lần này."

"Đúng là thế, nhưng con bé..." Trần Lăng mím môi, "Dù con bé không xuất ngoại thì cũng không hề kém cỏi. Kim Hề có yêu cầu với bản thân rất cao, rất biết tự kỷ luật bản thân. Cô từng nghĩ hồi trẻ mình đã rất chịu khó rồi, nhưng con bé còn chăm chỉ hơn cả cô."

"Đây có xem như là lời khích lệ không ạ?"

"Đương nhiên rồi."

"Vậy thì con nhất định phải nói lại với Kim Hề, cô ấy vẫn luôn nghĩ cô rất nghiêm khắc."

Trần Lăng phong thái đoan trang, ngay cả khi cau mày cũng mang theo vẻ tao nhã.

"Cô đâu có nghiêm khắc đến nỗi ấy."

"Cô chắc chứ?"

"..."

Gió hè về đêm mang theo cảm giác hanh khô.

Trần Lăng lau đi mồ hôi trên trán, gượng gạo chuyển chủ đề, "Con bé đi vội quá nên không kịp nghe điểm số cuối cùng, lúc nãy cô cũng quên mất."

"Cô ấy..."

"98.9, là điểm cao nhất, mọi người rất thích Kim Hề, nhưng... đáng tiếc."

Đúng là đáng tiếc.

Rõ ràng đã được hạng nhất, nhưng vì lí do sức khỏe mà phải đành rút lui.

Cuối tháng sáu phải xuất ngoại, lúc ấy sức khỏe của cô không kịp hồi phục lại như ban đầu, tất nhiên sẽ không thể xuất ngoại. Nhưng, cô đã biết rõ chuyện này không có kết quả, vì sao nhất quyết phải làm thế?

"Đối với cô ấy thì chẳng còn gì để tiếc nuối cả."

Ánh trăng lướt qua gương mặt Hạ Tư Hành, anh đưa tay mở cửa xe giúp bà, có thể nhìn thấy ý cười mỏng manh nơi đáy mắt khi anh cúi người, "Cô ấy chỉ muốn chứng minh một điều, không có ai vượt qua nổi cô ấy, bao nhiêu đó đã đủ rồi."

Công chúa thiên nga vẫn luôn kiêu ngạo, cao cao tại thượng.

Nét mặt Trần Lăng như đã trút hết gánh nặng sau khi hiểu ra, ngay sau đó, bà lại bật cười.

Ngồi vào xe, bà chợt nhớ ra một chuyện, bèn nói với anh, "Con có biết hồi sáng này sau khi múa xong con bé đã nói gì không?"

Ánh mắt Hạ Tư Hành dời sang bà, "Nói gì ạ? Không lẽ cô ấy nhắc đến con."

"Cũng gần thế."

Ấn đường Hạ Tư Hành hơi nhíu lại.

Trần Lăng hăng hái kể lại mọi chuyện ban sáng...

Mặc dù Kim Hề mang theo vết thương biểu diễn, nhưng từng động tác của cô đều được thể hiện một cách hoàn mỹ.

Đám bụi li ti bay lượn trên không trung, còn cô nhẹ nhàng nhảy múa trong tiếng nhạc du dương. Động tác của cô cũng tăng tốc hoặc thả chậm theo nhịp điệu lên xuống của khúc nhạc, phần biểu diễn vô cùng xuất sắc, cơ thể hoàn mỹ, thậm chí quản lý biểu cảm của cô cũng rất tốt.

Lúc kết màn, người vẫn chưa thỏa mãn không phải là cô, mà là một loạt ban giám khảo đang ngồi phía trước.

"Xin lỗi, sức khỏe em không cho phép nên có lẽ sẽ rút khỏi cuộc tuyển chọn người xuất ngoại tiến tu."

Đến khi Kim Hề lên tiếng, mọi người mới hoàn hồn.

Không ngờ lại nhận lấy một cú đánh phủ đầu.

Trần Lăng liên tục xác nhận lại, "Em có chắc là mình sẽ rút lui chứ? Phần biểu diễn của em đã kết thúc."

Khóe môi Kim Hề khẽ nhếch lên, "Nhưng cơ thể của em đã không chịu nổi nữa."

Mọi người lúc này mới nhận ra, sau khi điệu múa kết thúc, tay cô vẫn đặt trên eo, cả người toát mồ hôi, trang phục múa ướt đẫm, nơi thái dương cũng lấm tấm mồ hôi.

Nhiệt độ trong phòng múa là 23 độ, dù múa có mệt thế nào cũng không thể toát nhiều mồ hôi như thế được.

Chỉ còn lại một khả năng, là do đau quá.

Kim Hề đau đến nỗi nứu răng cũng trắng bệch, giọng cô run run, "Thật ra hôm nay em bị nứt xương sườn, phải tiêm thuốc giảm đau tạm thời mới đến đây... Bài múa có lẽ có vài chỗ không được hoàn hảo, nhưng em đã cố hết sức."

"Không, không có chỗ nào không hoàn hảo hết, tin tôi đi, đây là phần trình diễn hoàn hảo nhất trong nửa năm qua mà tôi được xem ở trong nước." Trương Lệ khen ngợi không chút keo kiệt, "Nếu cô rút lui vì lí do sức khỏe thì tôi có thể đợi cô, đợi đến tháng bảy, tháng tám cũng chẳng sao hết, tôi sẽ đợi cô ở nước ngoài."

"Cám ơn sự ủng hộ của cô, nhưng em sẽ không đi."

"Cái gì?"

Cả phòng trở nên xôn xao, ai nấy đều lộ ra vẻ bất ngờ.

Gương mặt tái nhợt của Kim Hề nở một nụ cười, trong đôi mắt mờ sương cũng ánh lên ý cười.

Cô nói, "Em không muốn xa bạn trai lâu đến thế, em không nỡ để anh ấy ở lại một mình."

Nhìn đi.

Giữa tương lai và Hạ Tư Hành.

Cuối cùng cô vẫn nghiêng về phía Hạ Tư Hành.

Kim Hề, mi đã yêu Hạ Tư Hành không còn thuốc chữa.

...

Đêm đến.

Hạ Tư Hành đứng cuối hành lang ngoài phòng bệnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mấy nhánh cây đan xen vào nhau tạo thành một mái râm bằng cây xanh, ánh trăng xuyên qua tầng lá, rải rác rơi xuống mắt anh.

Rất khó tìm được từ để miêu tả tâm trạng của anh khi nghe những lời kia của Trần Lăng.

Vui không? Vui chứ.

Rung động không? Dĩ nhiên rồi.

Nhưng mọi cảm xúc đều không đáng nhắc tới trước cái từ "cuối cùng" này.

Anh xoay người, đang định đi về phòng bệnh, thì bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đầy bối rối trước cửa thang máy.

Trong mắt anh, Thẩm Nhã Nguyệt người cũng như tên, dịu dàng, đoan trang, lúc cười lên trông giống như ánh trăng trên trời, chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể với tới. Phần lớn nét đẹp của Kim Hề đều được di truyền từ bà.

Nhưng giờ đây, chân bà chỉ mang dép lê, như quá mức bối rối nên vội vàng chạy đến quên mất phải quan tâm vẻ ngoài.

Trông bà khá hốt hoảng, hết nhìn trái rồi lại ngó phải.

"Dì Thẩm." Hạ Tư Hành đứng ở góc khuất nên Thẩm Nhã Nguyệt không nhìn thấy.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Nhã Nguyệt vội nhìn sang.

"A Hành? Sao con lại ở đây?"

Lời này hiển nhiên chỉ là lời hỏi thăm khách sáo, người hỏi cũng chẳng màng đến câu trả lời của anh, vì bà đang rất gấp, chưa gì đã hỏi tiếp một câu, "Con có biết Kim Hề nằm ở phòng nào không? Dì nghe con bé bị gãy xương sườn phải nhập viện."

Hạ Tư Hành đáp, "Để con đưa dì sang đó."

Lúc đến gần, anh mới nhận ra trong mắt của Thẩm Nhã Nguyệt ngân ngấn nước.

Anh vờ như không phát hiện ra, quay mặt sang chỗ khác.

Thẩm Nhã Nguyệt cũng biết mình thất thố, bà xoay người lau nước mắt.

Hai người đi đến trước cửa phòng bệnh, Hạ Tư Hành nói, "Kim Hề nằm phòng này, nhưng giờ đã trễ rồi, có lẽ cô ấy đã ngủ."

"Không sao, không sao, dì chỉ đến thăm nó chút thôi, nhìn con bé một lúc là dì đi liền."

Trước khi bước vào, Thẩm Nhã Nguyệt sửa sang lại tóc và chỉnh lại trang phục, bà hít sâu một hơi, rồi đẩy cửa, rón rén vào phòng bệnh.

Chưa đầy mười lăm phút, bà đã đi ra.

Ra ngoài, trông thấy Hạ Tư Hành đứng bên cửa, bà lại hỏi, "Sao tự dưng Kim Hề lại bị gãy xương? Bác sĩ có nói tình hình cụ thể không? Liệu có để lại di chứng gì không?"

Hạ Tư Hành đáp, "Không nghiêm trọng lắm ạ, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏe."

Thẩm Nhã Nguyệt nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Tư Hành hỏi, "Cô ấy không nói với dì sao?"

Bà quay đầu, nhìn Kim Hề đang nằm trên giường bệnh qua khe cửa chưa được đóng kín, khẽ đáp, "Có lẽ con bé mệt quá nên đã ngủ thϊếp đi rồi."

Hạ Tư Hành gật đầu, hỏi. "Dì Thẩm, dì đến một mình hay sao? Có cần con đưa dì về không?"

Thẩm Nhã Nguyệt, "Không cần đâu, dì còn phải xuống phòng truyền dịch nữa."

Hạ Tư Hành nhướng mày, bình tĩnh hỏi, "Dì bệnh sao?"

Bà thở dài, gương mặt bơ phờ, "Tiểu Yến sốt cao không hạ, bác sĩ gia đình cũng bó tay, đành phải đưa nó đến bệnh viện."

Thang máy đến, Thẩm Nhã Nguyệt vẫy tay chào anh, "Dì xuống trước đây, không quấy rầy con làm việc nữa."

Nụ cười trên gương mặt Hạ Tư Hành bỗng chốc bị cơn lạnh rét thay thế ngay khi cửa thang máy khép lại.

...

Trời vào hè, mặt trời vừa mới mọc đã hiện ra ánh sáng vàng nhạt.

Nắng sớm không những không chói mắt, mà còn nghịch ngợm trượt từ đỉnh đầu xuống mí mắt cô.

Sáu giờ rưỡi sáng, Kim Hề tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là bữa sáng được đặt sẵn ở đầu giường.

Bánh bao áp chảo, sữa đậu nành, bánh quẩy... tất cả đều là món cô thích ăn, nhưng phải gắn thêm một trạng ngữ thời gian ở phía trước, chính là "hồi bé".

Thật ra sau khi lớn lên cô đã không còn ăn những món này nữa. Ban đầu là vì phải giữ dáng, dần dà dạ dày cô cũng quen với những món thanh đạm, nếu ăn những món thế này lại dễ bị tiêu chảy.

Trông không giống như Hạ Tư Hành mua.

Mà cũng có thể là do anh mua.

Tất cả những thứ vô lý mà đặt lên người Hạ Tư Hành thì Kim Hề đều cảm thấy hợp tình hợp lý.

Cô từ từ ngồi dậy, tựa vào đầu giường, cầm ly sữa đậu nành lên. Bàn tay cảm nhận được hơi ấm cách một lớp ly nhựa. Ngay lúc đó, cửa phòng bệnh được đẩy vào.

Là Hạ Tư Hành, trên tay anh còn cầm theo một túi đồ ăn sáng.

Nhìn thấy đồ đặt ở trên tủ đầu giường, anh nhướng mắt.

Kim Hề sững sờ, "Không phải anh mua sao?"

Hạ Tư Hành, "Em nói xem?"

Anh ngồi xuống cạnh cô, đặt bữa sáng vừa mua lên đầu giường.

Giọng cô vẫn còn khá yếu, "Thế đây là..."

Đang nói, cô lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc qua khe cửa. Cô khó tin trừng mắt nhìn, rồi lại dụi mắt. Người kia chần chừ giây lát rồi đẩy cửa vào, thấy cô đã tỉnh thì mỉm cười, "Con dậy rồi hả?"

"Mẹ?" Kim Hề chớp mắt, "Sao mẹ lại đến đây?"

"Con đã nhập viện luôn rồi mà mẹ không thể đến sao?" Thẩm Nhã Nguyệt kéo tay Kim Hề đang đặt trên tấm chăn đặt vào tay mình, bà vuốt lại tóc cho cô, "Con có thấy khỏe hơn chút nào không?"

Hiếm khi Kim Hề lại vụng về như thế, "Dạ... đỡ hơn nhiều rồi."

Thẩm nhã Nguyệt nói, "Lúc múa phải cẩn thận hơn, biết không? Cũng may lần này chỉ bị nứt xương thôi, con có biết lúc mẹ hay tin con nằm viện đã lo thế nào không? Mẹ chỉ có một đứa con... con gái, nếu con có chuyện gì thì mẹ biết phải làm sao?"

Lúc bấy giờ Kim Hề mới bắt đầu quan sát Thẩm Nhã Nguyệt.

Hai mắt bà hằn tơ máu, dưới mắt hiện rõ vết thâm quầng, hiển nhiên là do thức đêm.

Kim Hề nhếch môi, hơi dịu xuống, "Mẹ..."

Nhưng chưa kịp mềm lòng, Hạ Tư Hành bỗng nhiên lên tiếng, "Dì Thẩm, Tiểu Yến đã hạ sốt chưa? Không phải tối qua dì bảo thằng bé sốt cao không hạ nên mới đưa nó đến bệnh viện sao? Bây giờ thằng bé đã khỏe tí nào chưa dì?"

Ánh mắt Kim Hề như bị đóng đinh tại chỗ.

Giữa ngày hè nóng bức, nhưng chẳng hiểu sao toàn thân cô lại cảm nhận được cơn lạnh buốt từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu.

Vậy là...

Bà không phải cố ý đến thăm cô... mà chỉ là tiện đường... ý là thế có đúng không?