Cổ Thiên Nga

Chương 41

Đó là lần đầu tiên Kim Hề nghiêm túc nhìn lại đoạn tình cảm giữa mình và Hạ Tư Hành.

Nhưng không đợi cô nghĩ sâu thêm, tiếng chuông đồng hồ vang lên từ điện thoại nhắc cô đã đến giờ tập múa.

Cuộc thi quốc tế đã gần kề, chuyện xuất ngoại đào tạo chuyên sâu cũng thế.

Cô muốn chuẩn bị hai vở múa cùng một lúc, thời gian có hạn, nhiệm vụ lại nặng nề, cô không có thời gian rảnh để suy nghĩ lung tung.

Đảo mắt đã đến ngày nghỉ cuối cùng kỳ nghỉ Thanh minh.

Kim Hề tập múa hai ngày liên tục, đến ngày thứ ba, cô thức dậy thật sớm, nhưng không phải để tập múa, mà là vì hôm nay là sinh nhật của cô.

Lịch nghỉ tết Thanh minh bắt đầu từ mùng 3 đến mùng 5.

Mùng 6 lại là sinh nhật Kim Hề. Mấy năm nay, Kim Hề đều đón sinh nhật vào mùng 5, còn mùng 6 -- là ngày dành riêng cho Hạ Tư Hành và cô. Năm nay cũng thế.

Mùng 5.

Chẳng mấy khi được gặp Châu Dương vào sáng sớm thế này, con xe của anh cũng như chủ của nó, từ biển số, kiểu dáng, đến màu xe đều hiện rõ vẻ lòe loẹt và ngông nghênh.

Chiếc xe dừng ngoài khu nhà, Châu Dương đứng tựa vào cửa xe, vẻ ngoài lóa mắt của anh ta càng tô điểm vẻ đẹp ngày xuân trước mắt.

Kim Hề đi từ xa đã trông thấy Châu Dương.

Lâu rồi không gặp, Châu Dương đã biến quả đầu đen sang màu xám khói. Trước Tết thì cố gắng để tóc đen, vừa qua Tết đã không ghìm lại được máu trẻ trâu trong người, bắt đầu nổi loạn.

Bước lại gần, Kim Hề hỏi anh ta, "Sao hôm nay anh dậy sớm thế?"

Châu Dương mở cửa băng ghế sau giúp cô, cười bâng quơ, "Cả đêm qua anh đây có ngủ giấc nào đâu."

Kim Hề không thể không phục anh ta, "Anh đúng là khỏe thật đấy."

Châu Dương đáp, "Thường thôi em ơi."

Anh ta nhìn quanh, "A Hành đâu?"

Vì tổ chức sinh nhật cho Kim Hề nên bọn họ đã đặt phòng ở khu nghỉ dưỡng Nam Sơn, tối qua Chu Dương nhận cuộc gọi từ Hạ Tư Hành, bảo anh ta hôm nay sang đón Kim Hề. Đường đường là Chu tiểu thiếu gia, vậy mà trong mắt Hạ Tư Hành, anh ta cũng chỉ là một thằng tài xế cần là gọi tới.

Kim Hề nói, "Đang ở bệnh viện, tối qua anh ấy trực ca đêm."

Châu Dương lên xe, vừa khởi động máy vừa hỏi, "Anh còn tưởng hai người ở cùng nhau, vậy anh đi đón cậu ta hay tự cậu ta lái xe sang đó?"

"Anh ấy tự lái xe sang."

"Ok."

Dọc đường đi không hề nhàm chán, Châu Dương hoạt ngôn, mà chủ đề cũng nhiều vô kể.

Trò chuyện được vài câu, anh ta bỗng nhắc đến chuyện hôm trước.

"Nghe nói em xung phong làm việc nghĩa, ra tay bắt một tên chụp lén hả?"

Đã qua mấy ngày, Kim Hề sắp quên mất chuyện này rồi, thế mà lại bị anh ta khơi lại, ánh mắt cô không một chút gợn sóng, "Ừ."

Châu Dương nói tiếp, "Nghe nói tên kia là sinh viên đại học Nam Thành, em nói xem trình độ cao như thế, sau khi tốt nghiệp tương lai hẳn sẽ rất rực rỡ. Hắn ta nghĩ gì mà lại đi làm chuyện đó? Nếu rảnh quá thì xem thêm vài bộ phim sεメ cũng được mà."

"Tự dưng dốc hết sự nghiệp học hành của mình xuống sông xuống biển, gia đình cũng bình thưởng, sau này phải làm sao? Đúng là ngu hết sức."

"Sao lại mất đường học?" Kim Hề khó hiểu.

"À, đại học Nam Thành cho hắn thôi học, em không biết sao?"

"Không." Kim Hề đáp, Hạ Tư Hành chỉ nói với cô đã giải quyết xong nên cô không hỏi thêm gì.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Chu Dương nhếch môi cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ xem thường và chế giễu, "Học luật mà còn dám làm chuyện này, nói ra đúng là mất mặt. Đại học Nam Thành mà dám chứa chấp một sinh viên như thế ở trong trường thì sao giữ được danh dự của nhà trường? Hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học rồi, nếu thế thì có thí sinh nào dám đến Đại học Nam Thành ghi danh nữa? Nói không chừng đều đổ xô qua Đại học Nghi hết."

Đại học Nghi chính là trường cũ của Châu Dương.

Nói thế Châu Dương lại càng thêm vui vẻ, "Có khi Đại học Nghi sẽ thành top 1 của Nam Thành không biết chừng. Nếu là thế thì xem như anh cũng tốt nghiệp từ trường top đấy..."

Châu Dương mặc sức chìm vào thế giới tươi đẹp trong trí tưởng tượng của mình.

Kim Hề không cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, cô nghiêng đầu ngắm nhìn đường phố vụt qua bên ngoài cửa sổ.

Chiếc xe chạy thẳng đến khu nghỉ dưỡng Nam Sơn.

Trong khu nghỉ dưỡng không thiếu thứ gì, khu bắn cung, trại ngựa, khu trò chơi, phòng mạt chược, thậm chí còn có một quán bar cách đó không xa.

Trên danh nghĩa là tổ chức sinh nhật cho Kim Hề. Nhưng thật ra là vì Châu Dương đã chán chơi trong nội thành, nên muốn tìm một chỗ mới để quẩy.

Châu Dương gọi thêm một đám bạn, may là những người này đều là bạn lâu năm của Hạ Tư Hành. Kim Hề quen biết với bọn họ cũng đã được mấy năm, khá là thân thiết. Nói cách khác, bọn họ không cần phải gặp mặt khách sáo chào hỏi lẫn nhau làm gì.

Kim Hề không thích ồn ào, nên không đến chơi cùng bọn họ. Với lại tối qua cô tập múa đến nửa đêm, ngủ không đủ giấc, cô quyết định về phòng ngủ bù.

Trong hoàn cảnh xa lạ, hương hoa cỏ dịu dàng đưa cô vào giấc ngủ.

Kim Hề mơ mơ màng màng thϊếp đi, không biết đã qua bao lâu, cô được ôm vào một l*иg ngực cực kỳ ấm áp.

Chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc, và cả hương nước hoa đặc trưng trên người anh, cô không hề mở mắt ra, cứ thế buông lỏng cảnh giác vùi sâu vào lòng anh.

"Hạ Tư Hành, em buồn ngủ lắm, anh ngủ cùng em một lúc đi."

Cô ngủ không sâu, Hạ Tư Hành sợ làm cô thức giấc, gắng gượng giữ tư thế đó một lúc lâu. Đợi đến khi cô say giấc rồi anh mới nhẹ nhàng đặt cô vào chăn.

Hạ Tư Hành vừa chạy đến khu nghỉ dưỡng đã ném chìa khóa xe lại cho nhân viên bãi xe, sau đó chạy thẳng đến phòng của Kim Hề.

Vì để đến gặp cô mà anh chưa từng ngơi nghỉ một giây. Bây giờ cuối cùng cũng rảnh rỗi, anh nhín thời gian đi tắm một cái.

Hôm qua anh phải trực cả đêm, sau khi tắm xong thì vén chăn nằm xuống.

... Chính xác là ngủ cùng cô.

Kim Hề đánh một giấc say sưa, lúc tỉnh dậy thì đã đến giữa trưa. Rèm cửa kéo kín mít, trong phòng chỉ nhận được vài tia sáng lờ mờ từ phòng tắm, lắng tai nghe một lúc đã nghe được tiếng suối nước nóng chảy rì rầm trong ao tắm.

Trong không gian yên tĩnh đầy ảm đạm, Kim Hề đưa mắt lướt một vòng miêu tả đường nét trên gương mặt Hạ Tư Hành.

Da anh khá trắng, hai mắt nhắm nghiền, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng mím chặt tạo nên một vẻ lạnh lùng. Kim Hề đã xem ảnh chụp lúc bé của anh, đó là một tấm ảnh tập thể, độ nét không được rõ lắm, gương mặt mọi người không rõ ràng, nhưng anh lại là người đẹp trai nhất, khiến người ta không tài nào dời mắt nổi.

Người lớn thường nói, hồi nhỏ mà dễ thương thì sau này lớn lên không còn đẹp nữa.

Nhưng Hạ Tư Hành thì không, cô đã từng gặp biết bao nhiêu anh chàng con ông cháu cha, nhưng chưa có ai hào hoa phong nhã hơn anh.

Kim Hề chăm chú ngắm anh một lúc lâu, tựa như đang xem một màn vũ kịch, cực kỳ tập trung, chuyên chú, thận trọng.

Điện thoại đặt bên giường khe khẽ rung lên.

Cô hoàn hồn, cầm điện thoại lên kiểm tra, là Châu Dương gửi tin nhắn đến.

Châu Dương, [A Hành tới rồi hả?]

Châu Dương, [Anh em gì mà kỳ quá vậy.]

Kim Hề khó hiểu, [?]

Châu Dương gửi một tin nhắn thoại dài dằng dặc, sợ đánh thức Hạ Tư Hành đang say giấc nồng, Kim Hề bấm chuyển đổi tin nhắn thoại thành văn bản, "Nếu anh không thấy xe cậu ta thì cũng chẳng biết cậu ta đã đến. Cậu ta vừa đến đã chạy thẳng tới phòng em rồi chứ gì. Trời má, bạn bè chơi với nhau hơn hai chục năm trời mà không xứng để cậu ta đỗ xe rồi tạt qua gặp mặt một chút à? Dù chỉ là bố thí cho anh chút mặt mũi thôi mà cậu ta cũng không chịu là sao?"

Cách màn hình điện thoại mà Kim Hề vẫn có thể cảm nhận được cơn giận của Châu Dương, nhưng cũng có thể nhận ra, lúc anh ta nói mấy lời này, chắc chắn là đang vừa tức vừa buồn cười, mà lại không biết phải làm sao.

Kim Hề cong môi, trả lời anh ta, [Hôm qua anh ấy trực nên ngủ bù.]

Châu Dương, [Vậy là cậu ta đang ngủ hả?]

Kim Hề, [Ừ.]

Châu Dương, [Em không ngủ hả?]

Kim Hề, [Em mà ngủ thì sao trả lời tin nhắn của anh?]

Châu Dương hứng chí bừng bừng, [Ra đây chơi đi công chúa thiên nga, nhân lúc A Hành đi ngủ ra chơi với mọi người, đợi cậu ta dậy cho cậu ta tức chết luôn.]

Kim Hề, [Có phải không hay lắm không?]

Kim Hề, [Chờ em mười lăm phút, em phi ra ngay.]

Châu Dương, [Gét gô!!!]

Trả lời tin nhắn xong, Kim Hề rón rén bước xuống giường.

Phòng trong khu nghỉ dưỡng có phòng tắm khá lớn, bên trong còn có ao nước nóng. Thời tiết đầu tháng tư mang theo cái lành lạnh của mùa xuân, hơi ấm từ suối nước nóng tỏa ra bao trùm khắp phòng tắm, tựa như lạc vào tiên cảnh nhân gian.

Bàn tay Kim Hề vừa chạm vào mặt nước, bất thình thình nghe thấy động tĩnh phía sau. Cô chưa kịp xoay người lại đã bị anh ôm lấy từ phía sau, bế vào ao nước nóng.

Kim Hề hỏi anh, "Anh dậy khi nào thế?"

Hạ Tư Hành cúi đầu gặm cắn chiếc váy ngủ mỏng tang của cô, lúng búng nói, "Màn hình điện thoại của em sáng quá."

Vậy nghĩa là anh đã dậy từ lúc cô tám chuyện trên trời dưới đất với Châu Dương.

"Nói chuyện với ai mà hào hứng thế?" Hạ Tư Hành dán bên tai cô, cất giọng khàn khàn đầy gợi cảm, nhưng cũng mang theo vài phần nguy hiểm, "Ở trên giường anh mà còn có thời gian nói chuyện phiếm với người khác ư?"

"... Là Châu Dương." Nước dưới ao vỗ lên trên thành, ánh mắt cô ngập nước, hai tay chống bên rìa ao dùng sức bấu vào, đón lấy anh, cố gắng không để bản thân chìm xuống.

"Anh ấy hỏi em có muốn ra ngoài chơi với bọn họ không, em bảo anh ấy chờ mười lăm phút... Anh đừng ra sức quá!" Cô kêu lên, giọng nói đang trong cơn đê mê cực kỳ quyến rũ.

Hô hấp Hạ Tư Hành càng thêm dồn dập, "Chuyện này mà không ra sức thì không được đâu."

"Cứ để bọn họ chờ đi!"

Nghỉ ngơi hơn hai tiếng đồng hồ, thể lực của anh đã khôi phục hoàn toàn, lúc này đây anh ra sức như gió cuốn vũ bão. Dạo này bọn họ đều bận, tính ra thì đã gần hơn một tuần không gần gũi với nhau rồi.

Hai người quần nhau trong ao, nước từ ao tràn ra, để lại vài vệt nước trên sàn nhà.

...

Từ lúc hẹn nhau đến giờ đã qua được ba cái "mười lăm phút", Kim Hề mới thong thả xuất hiện.

Đi cùng cô còn có Hạ Tư Hành.

Người trước nhếch môi, sắc mặt không mấy kiên nhẫn.

Người sau lại lộ rõ vẻ thỏa mãn.

Cả đám quái đản rú lên vài tiếng, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau thì cười đầy thâm ý. Đều là người trưởng thành nên ai nấy đều ngầm hiểm những chuyện thế này, cũng biết điều giữ im lặng đúng lúc, nhưng ánh mắt nhìn hai người bọn họ lại mang theo vẻ nghiền ngẫm và trêu chọc.

Châu Dương đang định chạy đến chỗ Kim Hề tíu tít, nhưng vừa đi tới đã bị Hạ Tư Hành đạp cho một phát.

"Cách xa bạn gái tôi ra."

Châu Dương ngớ người vài giây, nhấc chân lên, "Hạ Tư Hành, có bồ quên bạn đúng không? Tốt xấu gì Kim Hề cũng từng gọi tôi là "anh trai" hai năm. Cậu không thể đối xử tốt với anh trai của bạn gái cậu một chút à?"

Cái từ nào đó như đâm phải vảy ngược.

Anh cau mày, toàn thân phát ra hơi thở đầy nguy hiểm, nhưng giọng nói lại hết sức bình tỉnh, lại còn nghe ra ý đùa cợt, "Anh trai? Cậu là anh trai kiểu gì, nói nghe thử xem."

"..."

Nhận ra được lửa giận trong cơn bình tĩnh của Hạ Tư Hành, Châu Dương lẳng lặng lùi về sau vài bước, "Đâu có, anh gì đâu, tôi nói bậy đó. Hả? Giang Trạch Châu gọi bảo nhớ tôi hả? Ây, tới ngay đây!"

Cả đám nhìn bóng lưng chạy trối chết của anh ta mà bật cười giòn giã.

Đã đến giờ ăn trưa, mọi người di chuyển đến phòng bao dùng cơm.

Trong bữa tiệc, Châu Dương muốn lấy lại danh dự nên quay sang trách Kim Hề, "Sao A Hành lại thành ra thế này? Anh rất nhớ khoảng thời gian chưa có em, khi ấy A Hành tốt với anh lắm."

Kim Hề mỉm cười đầy dịu dàng, "Tốt thế nào?"

Châu Dương ớn óc trước nụ cười của cô, "Xin lỗi anh sai rồi, anh không chơi lại hai vợ chồng nhà em. Hồi xưa A Hành cũng thế này với anh thôi, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, đồ đàn ông thúi, uổng công anh tốt với cậu ta bao nhiêu năm nay."

"Cứ mỗi lần gặp rắc rối là cậu lại đẩy sang cho A Hành, đây mà là tốt đó hả?"

Đều là bạn quen từ nhỏ, lúc bốc phốt cũng chẳng thèm chừa mặt mũi lại cho nhau.

"Chậc..." Châu Dương nói, "Đám các cậu sao lại thế này? Chẳng phải đã hứa giúp tôi xử công chúa thiên nga và A Hành sao? Sao bây giờ tự dưng lại nhảy sang bênh hai người đó rồi?"

Hạ Tư Hành nhướng mày, "Muốn xử gì tôi?"

Châu Dương, "Nói là khắp thiên hạ này người dám sai vặt cậu chỉ có Kim Hề thôi... ba mẹ cậu còn không sai được."

Kim Hề bĩu môi, "Nào tới nỗi đó."

Hạ Tư Hành gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào chén cho cô, thủng thẳng đáp, "Biết đâu đây là sự thật thì sao?"

Cả phòng ồn ào hẳn lên, tiếng cười đùa hòa vào nhau.

Kim Hề chẳng thấy gì, cũng chẳng nghe được gì, trong đầu cô bây giờ chỉ phát đi phát lại câu nói vừa rồi của Hạ Tư Hành, và cả nụ cười của anh khi nói câu này.

Ánh mắt anh nhìn về phía cô tựa như đang nhìn một người mà mình đã yêu đậm sâu..

Cô dường như đã nghe được nhịp tim của mình thình thịch trong căn phòng rộn rã tiếng cười này.