Xung quanh trở nên nhốn nha nhốn nháo.
Khói mù bao vây cả khu chung cư, trong không khí toàn là mùi khét gay mũi. Thế lửa ngày một lớn, hơn nữa phòng ở đây đã cũ, chất liệu đa phần là gỗ nên lửa càng lan nhanh hơn.
Cơn gió hanh khô kéo tới biến ngọn lửa dần trở thành một con mãnh thú phách lối, hung hăng giương nanh múa vuốt trên bầu trời.
Hạ Tư Hành tìm một chỗ trống tấp xe vào, vội vàng chạy về phía tòa nhà đang bốc cháy.
Con ngõ vốn đã chật chội, lại thêm cư dân chạy xuống lầu thoát thân nên càng kẹt cứng không lối đi.
Mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng nói về vụ cháy bất ngờ này.
"Nhà nào cháy thế?"
"Nhà của cô giáo dạy múa ở tầng năm. Tôi đang tính nấu cơm nên đi vào phòng bếp, cái rồi tự nhiên nghe thấy "ầm" một tiếng, trần nhà như rung lên luôn ấy."
"Cô Vương hả? Nãy tôi thấy bà ấy xuống lầu rồi, hình như trong nhà không còn ai, sao lại cháy được nhỉ?"
"Ai nói không có, không phải cháu của bà ấy ở trong nhà sao? Đang trong kỳ nghỉ nên bà ấy đưa cháu đến đây tập múa."
"Đoán chừng con bé đói bụng nên định nấu đồ ăn, bình ga bị nổ hả?"
Có người đơn giản vẽ lại nguyên nhân xảy ra hỏa hoạn.
Người kia vừa dứt lời, tầng năm bị khói vây xám xịt kia lại vang lên một tiếng "ầm".
Khói đen cuồn cuộn bốc lên, thế lửa càng mãnh liệt lan ra bốn phía. Hơi nóng từ đám cháy tỏa ra khắp nơi, không biết cái gì bị cháy mà vang lên tiếng "lốp bốp". Khí độc do khói đen từ đám cháy lượn lờ trong không khí, kí©ɧ ŧɧí©ɧ xoang mũi và tuyến lệ của mọi người.
Tiếng còi báo động của cứu hỏa vang lên trong tiếng bàn tán xôn xao.
Vì đây là khu chung cư lâu đời, ngõ vào khá hẹp nên xe cứu hỏa không thể chạy vào tận nơi.
Lính cứu hỏa sơ tán đám người đang vây xem, kéo dây cảnh báo.
Hạ Tư Hành định xông vào, nhưng lính cứu hỏa ngăn anh lại, "Không thể vào."
Hạ Tư Hành, "Tôi là bác sĩ."
Từ khi nhìn thấy hỏa hoạn, anh đã lấy thẻ công tác trong hộp đựng đồ bên tay lái ra để chuẩn bị cho bất cứ tình huống bất ngờ nào.
Anh chàng lính cứu hỏa nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng khi thấy dòng chữ - Bác sĩ khoa Bỏng bệnh viện số 1 thành phố, anh chàng kéo dây cảnh báo, "Anh vào đi."
Lính cứu hỏa mang theo súng phun nước áp lực cao phun vào căn phòng đang bốc cháy, thế lửa cũng nhờ thế mà nhỏ dần, tốc độ bốc khói cũng chậm đi, trong không khí chỉ còn lại mùi khét. Liên tục có lính cứu chạy vào, một lúc sau lại có người chạy ra, trên lưng còn cõng người khác.
"Có phải có bác sĩ ở đây không?" Lính cứu hỏa nọ hét lên.
Hạ Tư Hành bước tới, "Tôi đây."
Lính cứu hỏa đặt nạn nhân xuống đất, Hạ Tư Hành đi tới, kiểm tra tình huống của người nọ.
"Còn sống không?"
"Còn." Anh đáp, "Chỉ bị ngạt khói thôi."
Trong đám người bỗng có tiếng xột xoạt vang lên, có người chen lên hàng đầu, "Cháy đâu thế?"
Hạ Tư Hành đang hồi sức tim phổi cho nạn nhân chợt khựng lại.
Giọng nói này... là cô Vương.
Trông thấy Hạ Tư Hành, Vương Tinh Mạn lo lắng, "A Hành, cháy ở đâu thế? Nhà cô không sao chứ? Hàm Hàm vẫn còn trên lầu."
Có người nói, "Cô Vương này, hình như là nhà cô cháy đấy."
Vương Tinh Mạn cuống cuồng.
Người trước mặt bất chợt ho khan, hàng mi khẽ động, dần dần tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Hạ Tư Hành thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi, lính cứu hỏa lại cõng nạn nhân khác từ trong đám cháy chạy ra.
Nhưng nạn nhân này không gặp may như người trước.
Mắt thường có thể nhìn thấy người này máu thịt be bét, quần áo cháy rụi dính chặt vào da thịt, mùi thịt cháy khét nồng nặc trong không khí. Hạ Tư Hành cau mày, cất giọng nặng nề hỏi lính cứu hỏa, "Xe cứu thương khi nào đến?"
"Khoảng năm phút nữa."
Bên cạnh, cô Vương xưa nay dịu dàng đoan trang bất chợt thét lên, "Đào Đào..."
Hạ Tư Hành giật mình, anh đứng dậy, hai tay siết chặt bả vai của anh lính cứu hỏa, "Đây là nạn nhân ở lầu năm sao? Trên tầng năm còn có người, anh có nhìn thấy không? Là nữ, thấp hơn tôi nửa cái đầu, rất gầy, chừng 45 kg, mặc váy đen..."
Anh cố gắng đè nén nỗi lo lắng trong lòng mình xuống, gian nan miêu tả lại quần áo, chiều cao và dáng người của Kim Hề.
Lính cứu hỏa đã kiểm tra kỹ càng, nhưng không tìm thấy đối tượng mà anh miêu tả.
Anh chàng lính cứu hỏa ra đầu tiên chợt đứng bật dậy.
"Lầu năm đúng không? Anh chắc chứ?"
"Chắc."
"Hạ Tư Hành..."
Một giọng nữ quen thuộc vang lên, "Em không sao."
Trái tim hoảng loạn của Hạ Tư Hành cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh giữ anh chàng lính cứu hỏa, "Xin lỗi anh, tôi nhớ lầm rồi, cô ấy không ở trên đó."
Anh chàng ấy đã xông qua đám cháy nên giờ đây gương mặt đen nhẻm, chỉ có đôi mắt vẫn sáng rực.
Anh chàng liên tục xác nhận lại, "Không có ở trên tầng thật chứ?"
Hạ Tư Hành nhìn sang phía đám đông, Kim Hề đẩy bọn họ ra, đi tới đỡ cô Vương. Nhận ra ánh mắt của anh, cô đưa mắt nhìn lại, trong hoàn cảnh hỗn loạn, hai người nhìn nhau nở nụ cười đầy ăn ý.
Hạ Tư Hành, "Vâng, không có. Xin lỗi anh, tôi sốt ruột quá nên nhớ nhầm."
Anh chàng lính cứu hỏa nói, "Không sao, không có ai ở trên đó là được, bên trên cơ bản đã được kiểm tra hết, không có ai. Còn đây..." Anh chàng nhìn mấy nạn nhân đã được Hạ Tư Hành sơ cứu nằm trên mặt đất, vò đầu đáp, "Chờ xe cấp cứu đến thôi."
"Nhưng cô gái này..."
Nơi xảy ra hỏa hoạn là tầng năm, theo như bọn họ phân tích thì nguyên nhân gây ra hỏa hoạn là do nổ bình ga, còn chuyện vì sao nổ thì bọn họ không biết.
Nhưng cô bé này lại ở trong hiện trường vụ cháy, bình ga nổ khiến cô bé trở thành người gặp nạn.
Nửa người trên bị thương cực kỳ nghiêm trọng, cả tay và lưng đều bị bỏng nhiều cấp độ.
Anh chàng lính cứu hỏa kia buồn bã nói, "Sau này phải làm sao đây?"
Hạ Tư Hành nhìn sang, ánh mắt đượm xót xa, anh nhíu mày, thở dài đầy nặng nề, "Còn sống đã là may mắn rồi."
Anh lại nhìn ra bên ngoài làn dây cảnh báo, cô Vương đang rơi lệ.
Kim Hề cố gắng đỡ bà, nhẹ giọng an ủi, "Không sao đâu cô, không sao đâu..."
Cách đó không xa, tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi dần dần đến gần, sau đó dừng lại bên ngoài dây cảnh báo.
Vừa hay là xe cấp cứu của bệnh viện số 1 thành phố, Hạ Tư Hành nắm rõ tình hình nạn nhân tại hiện trường nhất, anh lên xe cùng nhân viên y tế quay trở về bệnh biện.
Trên đường đi, Hạ Tư Hành gọi cho giáo sư Lâm, miêu tả tình huống cụ thể của Đào Đào.
Đào Đào, mười bốn tuổi.
Bị khí ga nổ, cả người bị bỏng chín mươi phần trăm.
Khi đến bệnh viện, phòng phẫu thuật đã được chuẩn bị từ trước, bọn họ đưa thẳng Đào Đào vào phòng phẫu thuật. Ở đó, bác sĩ khoa Bỏng và bác sĩ khoa gây tê đều có mặt sẵn sàng.
Đèn phẫu thuật sáng lên.
Bên ngoài, Kim Hề đỡ Vương Tinh Mạn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Dọc đường đến bệnh viện, bà vẫn luôn tự trách bản thân.
"Cô không nên ra ngoài, không nên để con bé ở nhà một mình."
"Con bé nói thèm mochi, cô sợ bên ngoài gió lớn con bé sẽ bị cảm nên mới không dẫn nó theo."
"Nếu sớm biết thế này thì cô đã dẫn con bé đi theo rồi."
"Cô cũng nên chuyển nhà từ sớm, con từng nói với cô nhiều lần, nhà này xuống cấp quá rồi, phải đổi chỗ mới, nhưng đồ trong nhà đã theo cô bao năm nay, cô không nỡ bỏ... Cô lại không con không cái, đâu phải tiếc tiền không dám bỏ?"
"Chị của cô chỉ có một đứa con duy nhất, cô muốn để con bé học múa, sau này cô sẽ dẫn dắt nó. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện, về sau con bé còn có thể múa được không? Kim Hề à, sau này con bé có thế giống những đứa trẻ bình thường khác không?"
Lòng Kim Hề như bị một tảng đá chắn ngang, ngột ngạt đến khó thở.
Cô nhớ đến vừa nãy, khi nhìn thấy toàn thân Đào Đào đều bị bỏng, dường như ngọn lửa kia cũng xuôi theo làn gió, táp vào vị trí cách xương bả vai cô hai centimet.
Vết sẹo kia gần như đã được chữa trị hoàn hảo, nhưng lúc này đây, nó lại bắt đầu nhói đau. Cảm giác đau râm rang ấy khiến cô nhớ lại lúc mình bị bỏng.
Đó là khi cô học đại học năm nhất, Kim Hề về quê ăn Tết như mọi năm.
Giang Thành không có bốn mùa rõ rệt như Nam Thành, gần tháng Giêng rồi mà nhiệt độ cao nhất vẫn giữ vững ở mức hai mươi. Kim Hề ngồi máy bay, bay từ nơi đầy tuyết Nam Thành sang Giang Thành đầy nắng.
Vừa xuống máy bay, cô vội cởi chiếc áo khoác cashmere trên người mình xuống.
Sống ở Giang Thành mười sáu năm, Kim Hề chưa bao giờ để quần tất vào mắt. Cô vẫn giữ thói quen này khi đến Nam Thành, khiến mọi người ở đây hoàn toàn không sao hiểu nổi. Để hình thành một thói quen mới thì phải mất 23 ngày, nhưng chẳng biết Kim Hề đã ở Nam Thành được mấy lần cái 23 ngày rồi, mà cô vẫn thích để lộ chân giữa trời tuyết lạnh giá.
* Theo nghiên cứu thì phải mất từ 18 đến 254 ngày để hình thành một thói quen mới.
Quay về Giang Thành, cô mới có cảm giác sống lại, vô cùng chân thật.
Dù có phơi chân vào mùa đông cũng chẳng có ai cảm thấy cô quái đản, rất chân thật.
Sau khi Kim Hề về Giang Thành, cô đi theo ba mẹ đến chúc tết từng nhà.
Đi chúc Tết mấy ngày liền, cuối cùng, vào một sáng nọ, cô nhõng nhẽo với mẹ mình, "Con không muốn sang nhà cô đâu, chị họ cứ nói này nói nọ, bảo con ngốc nên mới đi học ba lê."
Thẩm Nhã Nguyệt xoa đầu cô, "Nói bậy gì đó? Con ngốc chỗ nào, có lần thi cuối kỳ nào mà con không nằm trong top năm đâu?"
Kim Hề, "Nhưng nhà cô..."
Không cần biết thực hư thế nào, trong mắt mọi người, học ba lê là vì thành tích các môn văn hóa không được tốt mới đi tìm con đường khác, chọn học múa để tìm đường vào một trường đại học khá hơn.
Bọn họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng, vì cô thật sự thích múa nên mới đi học múa ba lê.
"Con không muốn đi đâu, mẹ ơi..." Cô vùi vào lòng Thẩm Nhã Nguyệt, vừa mới ngủ dậy nên giọng nói còn mang theo giọng mũi.
Thẩm Nhã Nguyệt đành đầu hàng, "Thôi được rồi, con không muốn đi thì thôi, ở nhà chơi với ông bà ngoại đi."
Kim Hề cong môi nở một nụ cười cực kỳ xinh đẹp, "Vâng."
Trong nhà chỉ còn lại cô và ông bà ngoại, Kim Hề đi theo ông ngoại xuống hầm rượu.
Ông cụ cất giữ rất nhiều rượu ngon, bảo rằng sẽ để dành làm của hồi môn khi cô kết hôn - đây là phong tục của Giang Thành.
Mặt Kim Hề đỏ bừng, "Con không lấy chồng đâu, con muốn ở với ông bà ngoại cả đời cơ."
Hàng râu ông cụ như nhếch lên, "Không lấy chồng thì sau này con sẽ làm gái già, còn ông thì có vợ ở với ông là được rồi, ông không thèm gái già đâu."
"Hứ, dù có già thì con cũng là gái già xinh đẹp nhất."
Cô dí dỏm tinh quái, miệng mồm ngọt xớt, ông cụ nghe cô dỗ đến là vui vẻ.
"Con nhóc này, lát nữa phải nhậu với ông ngoại đấy."
"Chơi luôn."
Ông cụ lấy rượu, vừa ra khỏi hầm rượu thì dừng bước.
Kim Hề đi phía sau, khó hiểu, "Ông ngoại, sao ông ngoại đứng lại thế?"
"Cậu là..." Ông cụ nheo mắt, nhìn chàng trai trước mình, trông rất đẹp trai, khí chất, phong cách ăn mặc anh tuấn bất phàm, vừa nhìn đã biết tài hoa.
Kim Hề nhón chân xem thử ông cụ đang nói chuyện với ai. Truyện Cổ Đại
Cách hai bậc thang, trông thấy cô đang ngó dáo dác, ánh mắt Hạ Tư Hành đầy dịu dàng, anh lên tiếng chào hỏi, "Con chào ông ngoại, con là Hạ Tư Hành, con trai của Hạ Thành."
Năm ngoái, khi ông cụ tổ chức đại thọ, Hạ Thành đặc biệt bay một chuyến từ Nam Thành đến đây để chúc thọ cho ông cụ.
Ông cụ giật mình, "Con trai của Tiểu Hạ à!"
"... Hạ Tư Hành?" Giọng Kim Hề cất lên, sợ ông ngoại phát hiện mình vui quá lộ liễu nên phải dằn lại, kinh ngạc hỏi, "Sao anh đến đây?"
Vừa dứt câu, ông cụ đã vỗ lên đầu cô một cái.
"Ông ngoại?" Kim Hề che đầu, "Sao ông đánh đầu con?"
"Không biết lễ phép gì cả, người ta lớn hơn con, con phải gọi bằng anh biết chưa."
Kim Hề bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn chào anh, "Anh A Hành."
Hạ Tư Hành vừa đến, ông ngoại liền kéo anh theo nói chuyện với mình. Tự dưng bị ngó lơ, Kim Hề chạy vào bếp giúp bà ngoại nhặt rau, "Bà ngoại, ánh mắt ông ngoại nhìn đàn ông như có chứa sao bên trong ấy."
Bà ngoại, "Con nói tầm phào gì đấy?"
Kim Hề biu môi, "Bà ngoại ơi, nếu con có anh trai, chắc là ông ngoại không còn thương con nữa đâu ha?"
Bà ngoài, "Nói vậy mà con cũng nói được, ba mẹ con kết hôn là có con ngay, lấy đâu ra anh trai?"
Kim Hề cười hì hì, lại nói tiếp, "Thế nếu con có em trai thì sao?"
"Sao có thể, ba con nói có một mình con là đủ rồi. Con không biết đấy thôi, lúc sinh con, vừa nghe là con gái, ba con mừng húm lên."
"Con biết mà ngoại, ngoại kể con nghe bao nhiêu lần rồi mà."
"Con nhỏ này." Bà ngoại nói, "Nào, con bưng mâm này ra ngoài cho ngoại, con cũng ngồi ngoài bàn ăn đi, đừng chạy vào bếp nữa, toàn là khói thôi."
"Dạ, vậy bà ngoại cũng ra ngoài đi, chỉ có bốn người ăn, không cần phải làm nhiều món đâu."
Kim Hề bưng đồ ăn ra ngoài, ngồi xuống bàn ăn, nghe ông ngoại và Hạ Tư Hành nói chuyện, thỉnh thoảng cô lại xen vào vài câu. Cơm nước xong, ông cụ bảo cô, "A Hành mới đến Giang Thành, con dẫn anh đi chơi xung quanh đi."
"Giang Thành làm gì có chỗ nào để chơi đâu ông?"
"Sao không có?" Ông cụ nói, "Chứ sao con suốt ngày chạy ra ngoài thế, bên ngoài không có chỗ chơi mà sao cứ chạy ra ngoài làm gì?"
"Ông ngoại!" Kim Hề đỏ mặt, "Con đi, được chưa?"
"Còn bày ra cái mặt không ưng hả? Ông ngoại cho con tiền đây." Ông cụ vờ lấy tiền cho cô, Kim Hề vội ngăn lại, "Không cần đâu ông, mẹ anh ấy - dì Vu cho con một bao lì xì to, để con lấy tiền đó dẫn anh ấy đi chơi."
Giọng hai ông cháu không hề nhỏ, ánh mắt Hạ Tư Hành khóa chặt trên người Kim Hề, ở Nam Thành anh chưa bao giờ thấy cô trẻ con như thế, không nhịn được mỉm cười.
Kim Hề nói chuyện với ông ngoại xong, dẫn Hạ Tư Hành ra ngoài.
Nhà ông ngoại cũng thuộc loại nhà to, đình viện rộng mênh mông, phải băng qua tiền viện, rồi mới ra đến cổng lớn. Trước khi cánh cổng khép lại, hai gười bọn họ vẫn duy trì khoảng cách một trước một sau chừng một mét; nhưng khi cánh cửa khép lại, Hạ Tư Hành liền kéo Kim Hề vào trong một con ngõ.
Anh đè cô lên tường mà hôn, nụ hôn dịu dàng, lưu luyến, hơi thở vấn vít lấy nhau, mang theo sự ấm áp của Giang Thành.
Khi ấy bọn họ vừa mới yêu nhau chưa được mấy ngày.
Hạ Tư Hành còn chẳng thèm lấy cớ, trong lúc nhà nhà đoàn viên, anh mua vé máy bay đến Giang Thành, cũng chỉ vì muốn gặp Kim Hề.
Không biết qua bao lâu, Hạ Tư Hành cuối cùng cũng chịu buông cô ra.
Kim Hề bị anh hôn, trong mắt như có một lớp sương mờ, cô hỏi, "Sao anh lại đến đây?"
Hạ Tư Hành đáp, "Muốn đến thì đến thôi."
Anh kéo Kim Hề ra ngoài, "Đi vòng vòng chơi nhé?"
Kim Hề, "Nhưng em thật sự không biết ở đây có gì chơi."
Hạ Tư Hành nhớ đến lời ông ngoại vừa nói ban nãy, "Chứ sao em suốt ngày chạy ra ngoài thế, bên ngoài không có chỗ chơi mà sao em cứ chạy ra ngoài làm gì?"
"..."
"Trí nhớ anh tốt ghê."
Anh nhướng mày, "Học y mà, trí nhớ không tốt không được."
Thế là Kim Hề đưa anh đến nơi mình thường đến nhất -- trường trung học của cô.
Mỗi khi rảnh rỗi, Kim Hề thích về trường mình phơi nắng, ngồi trên khán đài sân vận động mà ngẩn người đến trưa -- Lúc đi học, cô lúc nào cũng nhốt mình trong phòng tập múa, mấy tiết học ngoài trời như thể dục đều được tận dụng để tập múa. Vì thế, hoạt động ngoài trời đối với cô mà nói là một chuyện vô cùng xa xỉ.
Thế nên mỗi lần về Giang Thành, cô đều chạy về trường mình, phơi nắng trên sân thể dục.
Hôm nay có thêm một người đi theo cô.
Hạ Tư Hành ngồi bên cạnh cô phơi nắng, nhưng lại không hề cảm thấy buồn chán thỉnh thoảng lại vuốt ve, ôm hôn cô khá là vui.
Phía chân trời dần nhuộm màu hoàng hôn, những tia ráng chiều dập dờn như ươm tơ, đẹp không sao tả xiết.
Đến khi màn đêm buông xuống, Kim Hề mới dẫn anh về nhà. Băng qua những con hẻm quanh co, bất chợt thấy có người xuất hiện, Kim Hề vội vàng buông tay Hạ Tư Hành.
Người kia bước tới, Kim Hề chào, "Con chào dì Sở."
"Kim Hề đấy à, dì còn tưởng ai, trông xa đã ngờ ngợ ra con, đây là..." Ánh mắt dì Sở chuyển sang Hạ Tư Hành, mỉm cười đầy ẩn ý, "Bạn trai hả?"
"Dạ không, đây là anh con."
"Thế à."
Tiễn dì Sở đi rồi, Kim Hề đối mặt với ánh mắt như cười như không của anh.
Cô chột dạ, "Anh yêu thì cũng là anh mà."
Hạ Tư Hành cười khẽ, im lặng không nói gì. Anh đút hai tay vào túi, dương dương tự đắc đi trước.
Đây là nơi cô lớn lên từ nhỏ, dọc đường đi đều là người quen, mà người cô quen lớn có, nhỏ có, ai gặp cô cũng cười ngọt ngào, "Chào chị Kim Hề."
Kim Hề khom người, hỏi, "Em đang làm gì thế?"
"Em đang đốt pháo! Chị Kim Hề chơi không?"
"Chơi chứ."
Kim Hề cùng một đám trẻ tụ tập lại chơi pháo, còn Hạ Tư Hành đứng bên cạnh trông chừng.
Tiếng pháo nổ lốp bốp, tia lửa văng khắp nơi, bọn trẻ kích động bịt tai lại, hét lên ầm trời. Kim Hề cầm bật lửa, châm lửa cho bọn nhóc rồi chạy nhanh về.
Đến quả pháo cuối cùng, cô chờ một lúc mà vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Cô bèn bước tới, đưa chân khều thử, không ngờ mất thăng bằng khiến quả pháo kia lăn ngược trở lại, sau đó nổ một tiếng vang trời.
Một ngọn lửa lướt qua không trung, sau đó đập thẳng vào lưng Kim Hề.
Ngọn lửa ấy mang theo một lực khá mạnh khiến cô không kịp chuẩn bị, lảo đảo vài bước suýt chút nữa là ngã nhào ra đất...
May mà Hạ Tư Hành chạy tới ôm cô vào lòng.
Cô khoác một chiếc áo len bên ngoài, quần áo bị nhóm lửa, trong không khí mang theo một mùi khen khét. Kim Hề cảm giác sau lưng bị thiêu đốt như có ai đó cầm dao đâm vào da cô, lửa lại bùng lên, cả người cô phát run.
"Hạ Tư Hành..."
Hạ Tư Hành vội vàng cởϊ áσ dập lửa trên người cô.
Mấy đứa trẻ bên cạnh chứng kiến cảnh này thì ngơ ra tại chỗ, ngay sau đó như bừng tỉnh, gào khóc ầm ĩ.
Hạ Tư Hành không có thời gian an ủi bọn nhỏ, vì người trong lòng anh đã đau đến độ không nói thành lời.
"Không sao đâu, anh đưa em đến bệnh viện. Chẳng phải lúc về chúng ta có đi ngang qua một bệnh viện sao? Gần lắm, chỉ năm phút thôi, lái xe chỉ mất năm phút thôi, em đừng lo, đừng sợ nhé."
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, chạy ra ngõ bắt một chiếc taxi.
Chưa đầy năm phút đã đến bệnh viện, anh ôm Kim Hề chạy vào phòng cấp cứu, "Bác sĩ..."
Khi đặt Kim Hề xuống, anh mới nhận ra vai trái của mình ướt đẫm. Nhưng đó không phải mồ hôi của anh, mà là nước mắt của cô.
Trên đường đến đây, cô cắn răng không rên một tiếng, nhưng nước mắt lại liên tục rơi.
Kim Hề không thể nào miêu ta được cái cảm giác ấy, khi bị pháo nổ, cô chỉ hoảng nhiều hơn là đau, cô cũng không phân rõ là hoảng hay là sợ, có lẽ là cả hai.
Sau đó, cảm giác đau đớn dần ập tới, lan ra khắp lưng, ngay cả đứng thẳng người cô cũng không làm được, thần kinh như đã bị đóng băng.
Cô còn ngửi thấy mùi thịt bị cháy khét.
Bác sĩ đứng sau lưng chữa trị cho cô, cô vừa khóc vừa hỏi, "Bác sĩ, có phải con sẽ bị liệt không?"
Bác sĩ cười nói, "Không đâu, bác sĩ chỉ tiêm thuốc tê cho con thôi."
Kim Hề, "Nhưng con vẫn thấy đau."
Bác sĩ, "Ừm, hơi đau một chút."
Kim Hề nằm trên giường, vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Cô hít sâu một hơi, tuy tiêm thuốc tê nên cả người tê dại, nhưng khứu giác vẫn còn, cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng.
Cô hỏi, "Bác sĩ, trên lưng con sẽ để lại sẹo sao?"
Bác sĩ dừng một lúc mới nói, "Hiện giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, dù có sẹo thì vẫn có thể xóa được, hơn nữa vết bỏng của con không hẳn sẽ để lại sẹo, vì vết thương không lớn lắm."
"Con muốn múa, không thể có sẹo được, nếu để lại sẹo... xấu lắm."
...
Kim Hề ngoảnh đầu, nơi chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc, không khác là bao so với năm xưa.
Bác sĩ nói không sai, khoa học kỹ thuật ngày nay rất phát triển, dù có để lại sẹo thì vẫn có thể xóa được, vì vết thương của cô không lớn.
Nhưng mà, Đào Đào thì sao?
Cô nghĩ đến Đào Đào khi nằm trong phòng phẫu thuật. Con bé bị bỏng đến độ người ngoài nhìn thấy đều lạnh cả người. Phẫu thuật đã năm tiếng rồi mà vẫn chưa xong, có thể tưởng tượng được mức độ nghiêm trọng đến nhường nào.
Con bé có thể tiếp tục múa không?
Có... thể không?