Ăn Huyệt Giáo Sư

Chương 60

Người ta bảo con gái sớm nắng chiều mưa, chuyện thình lình đổi ý là điều quá đỗi bình thường. Nhưng An Huyên vẫn không tránh khỏi há hốc cả miệng khi thấy Lý Lan ôm theo cái túi xách, đùng đùng đòi về nhà vào sáng sớm hôm sau.Mới hôm qua còn hào hứng với Tịch gia lắm mà? Thiếu điều muốn ôm chặt cây cột cẩm thạch, nhất quyết không rời. Thế mà chỉ qua một đêm đã nằng nặc đòi về, nhất định không nán lại một giờ nào nữa.

Cô đành chiều ý em gái. Trước khi Lý Lan rời đi, theo thói quen vẫn chìa tay xin tiền tiêu vặt từ An Huyên. Cô siết chặt cái ví lép kẹp, nhìn chiếc xe đưa em gái khuất sau rặng cây, trong lòng tự nhủ mình cũng nên tìm cách quay về nhà đi thôi.

Đã vào giữa hè, khắp nơi trên cả nước đều nô nức tổ chức lễ bế giảng. Học viện Tông Tứ cũng không ngoại lệ. Cuối năm học là thời điểm bận rộn nhất, An Huyên tự thấy mình cũng không thể mặt dày xin nghỉ mãi được. Chấm bài thi, nhận xét cuối năm, nhập điểm vào sổ điểm điện tử, viết học bạ, tổng kết chương trình cả năm, lên lịch họp phụ huynh, tổ chức dã ngoại theo khối, tổ chức chụp ảnh kỷ yếu cho học sinh sắp tốt nghiệp, ôn thi lớp 12… Cô dẫu còn đau đến mấy cũng cố mà xách túi đi làm.

Tất nhiên là hai anh em nhà nọ kiên quyết không đồng ý. Nhưng An Huyên sống lâu trong áp bức cũng dần khôn lên rồi.

Ban đầu cô dùng biện pháp cứng rắn, kiên quyết tranh cãi đến cùng:

– Đi làm hay không là quyền tự do của cô. Các em không cho cô ra ngoài là sai rồi!

– Sai thế nào?

– Hai đứa đang giữ người trái phép!

– Muốn kiện? – Tịch Minh liếc mắt qua mép tờ báo rồi lại tiếp tục chăm chú đọc, không buồn nhúc nhích một ngón tay – Bọn anh chưa đủ mười tám đâu. Bảo bối muốn lên trang nhất với tiêu đề “Cô giáo hϊếp da^ʍ học trò vị thành niên” phải không?

– …

Thua lần 1.

Không sao! Cổ nhân có câu: Mềm nắn rắn buông. An Huyên chuyển sang phương án B. Lựa một buổi trăng thanh gió mát, trong nhà hòa khí vui vẻ, người vật đều ăn no đang nằm thở dốc, bèn thủ thỉ:

– Cô nhớ trường lắm. Ở đó có nhiều người, nói chuyện rất vui. Còn ở đây quanh đi quẩn lại có một mình, buồn chết đi được…

– Buồn lắm sao? – Tịch Phụng lập tức hất tấm chăn mỏng chính tay cậu vừa đắp cho An Huyên một phút trước – Nào, vừa đúng lúc anh muốn thử vài tư thế mới mẻ. Chúng ta chơi thêm chút nữa nhé.

– …

Thua lần 2.

An Huyên tức đến ứa nước mắt!

Khốn kiếp, không cho đi… không cho đi…

Đã thế cô cũng không thèm nói nữa. Bất chấp bị người ta vần vò qua lại một hồi, cô nhất định mím chặt môi, không thốt ra dù chỉ một tiếng kêu.

– Bảo bối giận rồi sao?

Tịch Minh không chịu được bộ dạng im lìm của cô, lại tỉ mỉ hôn lên bờ vai trắng nõn.

Hôn cũng không thèm nói. Muốn làm lần nữa cô cũng mặc kệ. Kiên quyết nhắm mắt, cắn răng không nói không rằng. Dù sao bọn họ cũng coi cô như đồ chơi thôi, nói trắng là búp bê tìиɧ ɖu͙©. Cho nên mới giữ rịt cô ở đây như giữ một con chim trong l*иg. Cô cũng không cần để tâm tới thái độ của bọn họ. Có lúc đau quá, nước mắt theo phản xạ ứa ra, cô không buồn gạt đi, cũng không cầu xin họ dừng lại. Ra ra vào vào mấy lượt mà không thấy An Huyên hưởng ứng, Tịch Minh và Tịch Phụng có phần hơi chột dạ.

– Cô giáo, mở mắt ra nhìn anh nào! – Tịch Phụng đang ở tư thế đối diện với An Huyên, nâng cằm cô lên, gọi khẽ.

An Huyên cũng không bướng bỉnh nữa, chậm rãi nâng mí mắt lên. Ánh nhìn chiếu thẳng vào người đối diện hết sức lạnh nhạt: “Xin lỗi, làm cho hai người thấy không thỏa mãn rồi.”

Một lời nói hàm chứa trăm vạn ý.

Anh em Tịch gia giật mình liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng đành nhượng bộ. Xem ra An Huyên cực kỳ nghiêm túc với chuyện này, không thể ép cô theo ý bọn họ mãi được.

Vẻ mặt lạnh nhạt của An Huyên khiến cả hai rất đau lòng. Người con gái bọn họ yêu thích chính là người lúc nào cũng vui vẻ, vô tư, không nên có thái độ buông xuôi như vậy.

– Được rồi, mai bọn anh sẽ đưa bảo bối đi làm.