Ăn Huyệt Giáo Sư

Chương 45

Đến lúc này An Huyên mới rõ ràng người gõ cửa hôm qua là Phạm Đạt. Khi ấy cô đã quá buông thả bản thân, đến giọng nói của anh cũng không nhận ra được. Đến tối, Tịch Phụng lại gọi điện vỗ về cô, nói rằng đó chỉ là một nam sinh nghịch ngợm giả giọng thầy giáo thôi. Nhà vệ sinh nam không phải chưa từng có tiếng thở của nữ sinh, bọn họ thấy việc này không có gì ghê gớm cả.

Phạm Đạt nhìn cô chằm chằm, nặng nề nói tiếp:

– Tịch Phụng lớp em mang bạn gái vào đó.

– Vậy… ạ? – Cô muốn vỡ tim rồi. Hôm qua cậu ta bảo cô đi trước, còn mình ở lại làm gì không biết. May là nhà vệ sinh không có camera, bằng không cả hai chết chắc.

– Cậu ta không có vẻ gì là sợ hãi khi bị phát hiện cả. Dù sao cũng là cháu nội của chủ tịch trường này nên dù mọi chuyện có bung bét thì cậu ta cũng vẫn bình an.

An Huyên gật đầu trong vô thức: “Nhưng làm lộ ra thì danh tiếng của trường sẽ bị ảnh hưởng đúng không?”

– Không chỉ trường mà người thiệt thòi nhất chính là cô gái đã vào nhà vệ sinh cùng Tịch Phụng.

Ly nước trong tay An Huyên vốn sóng sánh lại đổ ra một chút. Phạm Đạt nhanh tay lấy giấy ăn thấm cho cô, chậm rãi nói tiếp:

– Anh đã xem camera ở ngoài hành lang. Người đi ra từ gần khu vực nhà vệ sinh mặc áo màu bạc, váy đỏ, tóc dài ngang lưng.

Đấy chẳng phải là đồng phục của giáo viên hay sao?

An Huyên thật muốn khóc rồi. Giống như đứa trẻ làm sai bị phát hiện vậy. Cô nên làm gì đây? Thú nhận với anh hay cố chấp cãi đến cùng? Đột nhiên cô xấu hổ vô cùng, giống như mình bị lột trần đứng trước mắt anh vậy.

– Ai… anh nhìn thấy ai… đi ra?

Phạm Đạt im lặng không nói.

An Huyên không hề biết thực ra camera ở hành lang đang đến thời kỳ cần bảo dưỡng, rất mờ. Ngay cả chi tiết trang phục người con gái kia anh cũng không rõ là đồng phục của giáo viên hay là một nữ sinh áo trắng, quấn hoodie đỏ dưới hông nữa. Nhưng nếu anh không nhầm thì tiếng rêи ɾỉ hôm qua rất giống giọng của cô. Chính vì thế mà anh không cầm lòng được, ban đầu còn nghĩ cô có người yêu là đồng nghiệp trong trường.

Nghĩ đến cảnh bên trong căn phòng nhỏ kia có dáng hình yêu kiều của cô quằn quại, anh nhịn không được mà nổi lên ham muốn. Cuối cùng đành chọn cách tự xử thảm hại, vừa tuốt lộng đến bắn ra, vừa tưởng tượng bên dưới mình là thân thể xinh đẹp kia đang điên cuồng hút chặt.

Vì vậy hôm nay anh mới thăm dò An Huyên. Bộ dạng lúng túng như tội phạm bị phát giác kia đã chân chính tố cáo sự trác táng của chủ nhân. Người trong nhà vệ sinh hôm ấy chính xác là cô. Người nức nở rêи ɾỉ khiến anh muốn nổ tung như pháo hoa cũng chính là cô.

Tệ một nỗi, kẻ may mắn đã cùng cô hoan ái kia lại là một học sinh.

Phạm Đạt biết những cậu công tử bột như anh em Tịch gia đều không còn ngây thơ, trong sáng như những học sinh bình thường khác. Có điều, anh không ngờ mục tiêu của bọn họ lại là An Huyên. Cô cũng thật ấu trĩ khi để bản thân bị cuốn vào trò chơi nɧu͙© ɖu͙© tò mò của tuổi mới lớn.

Nếu sớm biết cô hư hỏng như vậy, chẳng thà anh xuống tay thật sớm thì đã không đến lượt thằng nhóc kia có cơ hội lên mặt với anh.

Phạm Đạt cố kiềm chế cơn giận dữ, nói rành rọt từng tiếng:

– Tốt nhất là em nên chấm dứt chuyện này sớm trước khi đến tai người khác.

Tai cô ù đi, nhất thời ngây ngốc, không biết nói gì. Danh dự, công việc và cả tương lai của cô nữa, tất cả đều mất sạch.

Ngay lúc An Huyên còn đang chưa biết làm gì thì có một bóng người đã đến bên cạnh cô, lịch sự cất tiếng chào.

– Cô An, em xin gửi cô cái này.

An Huyên ngẩng lên, nhìn thấy Dũng Hà đang cười toe toét.

Cậu đưa ra một túi giấy được gói kín, vui vẻ nói:

– Em gửi lại cô cuốn truyện lần trước cô cho mượn. Cảm ơn cô nhiều lắm ạ. Bên trong còn có cuốn tiểu thuyết lịch sử em kể với cô. Cô mang về đọc hết em lại đổi cho cô tập khác.

– À, cảm ơn em…

An Huyên cúi đầu, vờ miết tay lên miệng túi giấy gói kín, che dấu đi đôi mắt sắp đỏ lên. Không biết vô tình hay cố ý, Dũng Hà cũng đứng nguyên tại đó, không chịu rời đi làm cho Phạm Đạt không thể tiếp tục câu chuyện. Nhưng dù sao việc gì cần cũng đã nói xong, anh tìm cách rút lui, trong lòng tự định lượng thời gian cho phép cô suy nghĩ.

Chiếc ghế Phạm Đạt vừa rời đi, Dũng Hà lập tức ngồi ngay vào.

– Cô nhìn không ổn lắm, cô An? – Cậu chăm chú quan sát biểu hiện khổ sở trên mặt An Huyên.

Cô gắng sức nặn một nụ cười yếu ớt:

– Không sao, chắc cô hơi ốm một chút. Cô lên phòng y tế, em cũng mau về lớp học đi.

Bỏ lại cậu học sinh còn đang chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo ra sao, cô cầm theo túi giấy, hấp tấp bỏ đi.