Năm Tháng Cũng Yên Tĩnh

Chương 1: Ấn Tượng Thời Thơ Ấu (1)

Vào ngày 19 tháng 10 năm 2001, một bé gái được sinh ra tại một trung tâm chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em ở một thị trấn nhỏ ở phía Nam tỉnh Phúc Kiển, và cô bé chỉ biết khóc hoặc nhìn chằm chằm vào người khác, cha me nói rằng cô bé ấy rất khó để cười, mỗi ngày bày ra khuôn mặt thối, vì vậy tên hồi nhỏ được gọi là Tiểu Thối, nhưng trong ký ức của Tiểu Thối, cái tên hồi nhỏ này dường như chỉ có công hội dượng gọi cô như vậy từ khi còn học tiểu học.

Đây là Tô Diệc Lâm.

Tô Diệc Lâm là tên cậu út đặt cho, nói là tin người tính qua, ngũ hành thiếu mộng, lấy cái tên này thích hợp.

Trong đầu Tô Diệc Lâm, chuyện trước 3 tuổi gần như không nhớ được, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhớ kỹ mấy chuyện này.

Mỗi lần về quê, các ca ca tỷ tỷ luôn vây quanh cô, chỉ cần cô có một chút không vui, lúc ấp ủ gào khóc, các ca ca tỷ tỷ sẽ lập tức dùng đủ loại biện pháp dỗ dành cô.

Đó là thời gian vui vẻ nhất, tốt đẹp nhất, vô ưu vô lự nhất trong trí nhớ, nhưng sự thật chứng minh cô cũng không phải tiểu công chúa, cha mẹ đều xuất thân từ nông thôn, mặc dù nhà ông ngoại được coi là người giàu nhất trong thôn, nhưng lúc kết hôn cha mẹ hai bên cũng sửng sốt, mượn đông mượn tây mới đơn giản mời khách, ăn cơm, ở lại trong huyện mua một căn nhà nhỏ năm mươi mấy mét vuông xem như nhà mới. Khi đó mâu thuẫn cực lực yêu cầu phải đến huyện thành cư trú, vì muốn cho đứa nhỏ một môi trường tốt hơn, một năm sau khi cha mẹ kết hôn, Tô Diệc Lâm liền được sinh ra.

Sau khi tận hưởng cuộc sống của công chúa hơn hai năm, Diệc Lâm phát hiện cha mẹ cũng không còn chiều cô nữa, cũng là lúc đó cô mới ý thức được mình không phải là một tiểu công chúa.

Diệc Lâm loáng thoáng còn nhớ rõ đó là một lần đi siêu thị, nhìn trúng một con búp bê barbie rất đẹp mắt, muốn mua nhưng không được mẹ đồng ý, giận dỗi đi vài bước, nhìn thấy kẹo xinh xinh, tỏ vẻ muốn mua kẹo với mẹ, mẹ lại một lần nữa cự tuyệt nói: "Kẹo ăn nhiều dễ bị sâu răng."

Diệc Lâm cư nhiên bị ủy khuất, dựa vào không đi, lai bắt đầu chuẩn bị khóc, lúc này mẫu thân không còn dỗ dành hay là lập tức đồng ý như trước kia, mà là tức giận nói với cô: "Con có đi hay không? Không đi thì tự mình ở lại đây đi!" Một câu này thu hút khách hàng mua sắm và nhân viên bán hàng đều ghé mắt nhìn.

Diệc Lâm vừa nghe liền hoảng hốt, lập tức không dám khóc, tựa hồ là nghe được câu nói kia làm cho cô ở một mình ở đây mà cảm thấy sợ hãi, nào quản được ánh mắt của người khác, lập tức đứng lên điên cuồng đi theo mẹ, mẹ cuối cùng ôm cô lên, xách giỏ hàng đi đến quầy thu ngân tính tiền.

Trên đường về nhà Diệc Lâm vẫn luôn nhỏ giọng khóc nức nở, nhưng không dám tăng âm lượng nữa, một chút cũng không dám, vào thời điểm đó, cô không thể hiểu hành vi của mẹ mình, nhưng lớn lên một chút mới hiểu: Không có tiền dư thừa trong nhà luôn luôn mua đồ chơi, cô không thể mua váy công chúa như các cô bé khác, cũng không thể ăn sô cô la ngọt ngào như các cô bé khác.

Nhưng khi đó Diệc Lâm không rõ, chỉ biết nhất định là me biết cô lại muốn mua đồ chơi cùng kẹo không vui, về sau không bao giờ mua đồ chơi cũng keo nữa là được rồi, từ đó về sau, không còn nhắc tới muốn đồ chơi và kẹo gì nữa.

Cũng không tùy tiện nổi hứng muốn ăn cái gì ngon, mẹ mua cái gì ăn cái đó, cũng không kén ăn, cho đến khi lớn lên cha mẹ còn có thể nói khi còn bé cô rất dễ ăn, cái gì cũng ăn, giọng như cho heo ăn, Diệc Lâm phụ họa cười, trong lòng lại nghĩ. Khi đó con cũng thích những loại kẹo dây màu sắc kia, con cũng thích sô cô la ngọt ngào, con cũng thích banh ngọt xinh xắn.

Thâm Quyến vào thời điểm đó như là một người lính hàng đầu trong cải cách và mở cửa, đã phát triển nhanh chóng.

Thâm Quyến, Thượng Hải và Quảng Châu đã trở thành điểm đến của rất nhiều người đi xuống phía nam để làm việc, cha tôi đã từng nói rằng bởi vì khi học trung học chỉ muốn một lòng học lái xe, vì vậy sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở ngay lập tức học lái xe, sau khi kiểm tra bằng, lái xe xuống Thâm Quyến.

Nhưng cha cô đã không ở Thâm Quyến chơi một bầu trời, trở lại để lái xe tải, chín năm cũng lái xe tải đến rất nhiều nơi, các thành phố ven biển về cơ bản đã đi qua.

Bác và bác hai ngược lại rất biết đọc sách, ở trường trung học số 1 tốt nhất trong huyện, được tốt nghiệp trung học, sau đó sau khi cha trở về bọn họ ngược lại đều đi Thâm Quyến.

Khoảng 3 tuổi, gia đình Diệc Lâm cùng nhau đi Thâm Quyến du lịch, ở Thâm Quyến đi dạo trung tâm mua sắm lớn như vậy, cô mới biết được, thì ra trong trung tâm mua sắm còn có thể chia ra nhiều cửa hàng khác nhau, cái loại này gọi là trung tâm thương mại, không giống siêu thị.

Có ấn tượng chính là hàng xóm nhà bác hai, là một đôi vợ chồng cùng một cậu bé, trong vòng 1 tuần, Diệc Lâm cùng cậu nhóc từ người xa lạ biến thành bạn thân, tình bạn thời thơ ấu chính là đơn giản mà thuần khiết như vậy.

Cha mẹ cậu hình như rất bận rộn, có một lần phiền dì hai trước thay thế chăm sóc, dì hai mau làm người nhiệt tình nói: "Cứ đi bận đi! Vừa vặn chồng chị và anh trai đến đây chơi, còn có một đứa trẻ có thể chơi với thằng bé." Cha mẹ cậu mới yên tâm đi ra ngoài.

Sau đó, dì hai đưa cậu bé vào và nói với cậu bé: "Đi chơi với Diệc Lâm đi." Cậu bé sợ hãi đi tới, Diệc Lâm mở một viên keo đặt bên miệng cậu, ý bảo câu mở miệng ra, sau khi cậu mở miêng, Diệc Lâm liền ném kẹo vào, cậu cũng say sưa ăn.

Trong lòng Diệc Lâm còn nhớ, cùng nhau ăn kẹo, cùng nhau chơi đồ chơi coi như là ban thân. Nhưng lúc đ9s cô thâm chí còn không biết tên cậu bé kia, 10 năm sau mới gặp lai cậu.

Tháng 9 năm 2003, Diệc Lâm đã gần ba tuổi, cha mẹ sau khi thương lương quyết đinh đưa cô đến lớp tiểu học, đăng ký vào trường mẫu giáo Bắc Uyển, vừa vặn cách nhà chưa đầy 500m, lại trùng hợp là trường mẫu giáo có học phí thấp nhất trong một số trường mẫu giáo ở huyện thành.

Lần đầu tiên mẹ đưa Diệc Lam đi nhà trẻ vì sợ cô khóc nháo, liền dỗ dành nói:

"Lâm Lâm ngoan, chính là đi nhà trẻ chơi với các bạn nhỏ, lúc tan học mẹ liền đến đón con về."

Diệc Lâm cũng nghe lời mẹ, ngày đó vào lớp, thấy hầu như tất cả trẻ em đều khóc giọng nói lúc lớn lúc nhỏ nhưng chỉ có một lí do là: không muốn mẹ rời đi.

Cảm xúc của trẻ em dễ dàng lây nhiễm nhau, một đứa khóc sẽ có đứa thứ hai và thứ ba... Bên cạnh có một cô giáo rất xinh đẹp nhìn Diệc Lâm vẫn nhìn chằm chằm những đứa trẻ khóc rống lên kia, có thể là sợ cô bị lây nhiễm, nếu như khóc thêm một cái, các cô có thể sẽ lại bận rộn, huống hồ so với các đứa trẻ khóc đến không thể luyến tiếc, các cô vẫn thích những đứa trẻ ngoan ngoãn không khóc không nháo.

Vì vậy, nữ giáo viên xinh đẹp đến và nói với Diệc Lâm: "Xin chào! Cô bé, tên con là gì?"

"Tô Diệc Lâm." Diệc Lâm nhìn cô giáo, dùng giọng nói nhát nhát theo mẹ dạy trả lời.

"Thật ngoan, cô là cô Thẩm, chúng ta đi bên kia chơi đồ chơi được không?" Diệc Lâm gật gật đầu.

Thầy giáo dẫn Diệc Lâm đến chỗ trong cùng của lớp hoc, Diệc Lâm nhìn thấy mấy đứa trẻ không khóc đều đang chơi đồ chơi, thầy Thẩm nói: "Các bạn nhỏ, đây là cô bé Diệc Lâm, cô ấy cũng giống như các con đều là những đứa trẻ rất ngoan."

Mấy đứa nhỏ nghe giáo viên nói xong đều nhìn Diệc Lâm, giáo viên nói tiếp:

"Các con cùng nhau chơi đi!"

Có một bé gái chủ động hỏi Diệc Lâm: Xin chào! Diệc Lâm, tên tớ là Hứa An Y, trong tên của chúng ta hình như đều có một cái yi*, vậy chúng ta chính là bạn thân."

Đứa nhỏ khi đó cũng không biết bính âm và chữ hán, hoàn toàn chính là đọc âm hình như không sai biệt lắm liền cho rằng là cùng một chữ, trong tên có cùng một chữ chính là bạn tốt!

"Được." Diệc Lâm vui vẻ đồng ý, hai cô bé liền cùng nhau nói về đề tài váy, kẹo, công chúa vân vân mới có thể thảo luận.

...

Tui có lời muốn nói: Cư nhiên lại cảm thấy Diệc Lâm có chút giống tui, sinh ra cũng không khá giả mấy nhưng gia đình cũng được coi là khá tốt hơn các bạn đồng trang lứa bình thường một chút, có điểm hướng nội và hồi bé thì rất vô tư. Có cảm giác như nhìn thấy bản thân hồi còn bé vậy.