Cuộc Sống Sinh Hoạt Của Dị Năng Giả Hệ Mộc

Chương 1: Gọi mẹ

Hoa Quốc, tỉnh An Thị. Nơi đây vốn dĩ hẻo lánh, lại càng thêm oi bức bởi cái nắng hè gay gắt, không có lấy một gợn gió thoảng qua. Dưới chân núi, trong một gian phòng tồi tàn của một gia đình nông dân nghèo, một cô bé có khuôn mặt tròn vo cùng đôi mắt to tròn đang ngồi xổm ở góc tường, chăm chú nhìn về phía một góc cây cỏ.

Điều kì diệu xảy ra: trong vài giây ngắn ngủi, cây cỏ kia mọc lên với tốc độ phi thường, rồi nhanh chóng héo úa và sụp xuống mặt đất. Ánh mắt ngây thơ đờ đẫn của cô bé dần dần trở nên sáng ngời.

Chớp chớp mắt, nhìn ngắm đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình, Hứa Như Ý vui sướиɠ nhận ra rằng mình đã được sống lại một lần nữa.

Đúng vậy, Hứa Như Ý có ký ức về kiếp trước. Khi cô bé năm tuổi, thế giới bỗng chốc chìm trong thảm họa diệt vong. Lần thanh tẩy đầu tiên đã biến 90% dân số trên toàn cầu thành những xác sống khát máu.

May mắn thay, Hứa Như Ý không những không bị biến thành xác sống mà còn thức tỉnh dị năng. Nhưng cha mẹ cô bé đều đã biến thành xác sống. Lúc cuối cùng họ đã khóa mình trong phòng, để lại đồ ăn cho Hứa Như Ý và đặt cô bé ở gian ngoài, may mắn là có một đội lính đánh thuê đến giải cứu kịp thời. Nhờ vậy, Hứa Như Ý đã sống sót qua kiếp nạn kinh hoàng ấy.

Tuy mới chỉ năm tuổi, nhưng vì có dị năng hệ mộc, những người trong đội lính đánh thuê nghĩ rằng về sau thực phẩm sẽ ngày càng khó kiếm, có lẽ cô bé có thể trồng đủ loại rau củ, ngũ cốc gì đó nên họ đã giữ cô bé lại.

Sau đó, cô bé còn phát hiện mình có dị năng hệ thủy, trở thành nguồn cung cấp nước cho cả đội. Vì thế dù tuổi còn nhỏ nhưng cô bé sống khá tốt, so với những đứa trẻ không cha không mẹ che chở mà cô bé đã nghe kể thì tốt hơn nhiều.

Đáng tiếc rằng cuối cùng trong một lần làm nhiệm vụ, họ gặp phải tang thi cấp 7, cả đoàn bị diệt, Như Ý cũng đã chết. Ban đầu cô bé tưởng rằng khi nhắm mắt là đã chết, nhưng sau đó có ý thức khi cảm thấy bị thứ gì đó bọc lại, và nghe thấy âm thanh bên cạnh:

"Cố lên!"

"Cái đầu ra rồi, đừng nghỉ, cố thêm một chút nữa!"

Nghe những lời này, tuy Hứa Như Ý không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng vẫn cố gắng giẫy giụa, đạp và đẩy cho đến khi thoát ra ngoài. Sau đó cô bé phát hiện mình đã sống lại, trở thành một đứa trẻ.

Giống như không uống canh Mạnh Bà đã đổi kiếp chuyển thế nên Hứa Như Ý mang theo ký ức từ kiếp trước. Chỉ là khi mới chào đời, cô bé có chút ý thức rồi mơ màng ngủ đi, tỉnh lại đã là ba năm sau, lúc ấy đã ba tuổi.

Nhìn cảnh cỏ cây bị tàn phá, Hứa Như Ý đánh giá rằng năng lực dị thường cũng đã đi theo cô bé qua kiếp mới và khi mới sinh ra cơ thể không chịu nổi nguồn năng lượng lớn từ năng lực ấy nên ý thức tự động ngủ đông.

Dù sao đi nữa, Hứa Như Ý đã trở lại rồi.

Đang ở trong phòng, bỗng Trần Dung Dung - mẹ của Hứa Cát Tường nghe thấy tiếng cười lớn, đó không phải là tiếng cười của con gái nhà mình sao? Trần Dung Dung hoảng sợ, vội ôm con vào lòng ngực, không kịp mang giày đã chạy ra ngoài.

Cô ấy nhìn thấy con gái vốn chưa bao giờ khóc nháo hay nói năng gì, nay đang ngửa cổ lên trời cười to. Chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ bệnh ngốc của con đã trở nặng, biến thành bệnh điên à?

Nghĩ đến con gái trắng trẻo, ngoan ngoãn đáng yêu sắp biến thành kẻ điên khùng mà mình từng nhìn thấy, Trần Dung Dung đau lòng khôn tả, chạy lại ôm con vào lòng, khóc nấc lên: "Đứa con số khổ của mẹ, mẹ thực xin lỗi con".

Trần Dung Dung vẫn luôn cảm thấy chắc chắn mình có vấn đề gì đó trong lúc mang thai con nên mới khiến con gái bị ngốc.

Hứa Như Ý nhìn người phụ nữ đang ôm mình với vẻ mệt mỏi, đây chính là mẹ của mình à?

"Me..."

Xin thứ lỗi cho Hứa Như Ý trong kiếp này lúc mới chào đời chưa nói năng gì, miệng lưỡi không rõ ràng là điều bình thường.

Trần Dung Dung vẫn đang khóc, Như Ý liền duỗi tay vuốt ve cô ấy. Bất ngờ bàn tay cô bé mang theo sức mạnh khiến Trần Dung Dung bị đẩy mạnh ra sau, tê rần cả lưng, không khóc cũng không được.

Không kịp suy nghĩ tại sao con gái lại có sức mạnh lớn đến vậy, cô ấy ôm lấy Như Ý, một tay giữ lấy bàn tay bé nhỏ của con: "Như Ý, con tự cử động đi nào".

Không trách Trần Dung Dung nói vậy, từ khi sinh ra Như Ý luôn không cử động, không nói chuyện, không cười cũng không khóc, cả người như ngốc ngốc, ngay cả khi đói cũng không nói, giờ đây lại tự nhiên nói chuyện được, làm sao mà không mừng.

Nhưng niềm vui chưa kịp lan tỏa, Hứa Như Ý đã gọi cô ấy bằng tiếng "Me" (Mẹ).

Trong lòng, Như Ý tự trách mình, sao mới nói chuyện đã lỗi phát âm dữ vậy, không biết với Trần Dung Dung thì một từ cũng quan trọng đến mức nào.

Trần Dung Dung ngây người, nước mắt ban nãy vừa tạm dứt đã lại rơi xuống. Lý trí nói với cô ấy rằng vừa nãy con gái đã quả thực gọi cô ấy bằng "mẹ", nhưng cô ấy vẫn nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm, vì thế không nhịn được hỏi lại: "Gọi mẹ một lần nữa đi con, mẹ muốn nghe thêm lần nữa."