Sững sờ trước một điểm cố định của ppt trong lớp, Dương Băng Di thường xuyên nghĩ về một câu hỏi - nếu ngày tận thế thật sự đến thì sẽ có chuyện gì xảy ra?
Cậu không ngần ngại đề cập vấn đề này với Đoàn Nghệ Tuyền như một câu nói đùa. Điều không ngờ là đối phương lại nghiêm túc đáp "hãy hoan nghênh sự kết thúc đó, có thể người khác sẽ không thích nhưng rốt cục vẫn là không đủ sức để ngăn cản."
Lần này đến lượt Dương Băng Di nghẹn ngào, cậu như kẻ độc ác không quan tâm đến cảm - giác - ngày - tận - thế. Bị đánh bại bởi sự điên cuồng khó lường này, Dương Băng Di khẽ sờ lên tóc của Đoàn Nghệ Tuyền, nàng vừa gội đầu xong, ngọn tóc còn ẩm ướt.
"Em cũng thật chu đáo."
Đoàn Nghệ Tuyền cười tươi, ánh mắt chằm chằm vào một điểm ánh sáng tập trung trên đôi ủng, cảm nhận được nhiệt độ trên tóc có chút tăng lên.
Mọi thứ vẫn yên bình, cho đến lúc thời khắc kinh thiên động địa trong câu hỏi kia rốt cục lại biến thành thật.
Chuyện xảy ra sau một giờ sáng, khi cậu bị đánh thức bởi bạn cùng phòng. Dương Băng Di hoảng loạn chạy đến cửa hành lang, đột nhiên lại quay đầu đi ngược đến đầu kia của kí túc xá. Từ lâu số ký túc xá của Đoàn Nghệ Tuyền đã in sâu vào đại não của Dương Băng Di. Mỗi sáng đến lớp cùng một cây kẹo mυ'ŧ, nàng không ăn sáng cũng là điều cậu quen thuộc về nàng.
Dương Băng Di đẩy cửa bước vào, không gian yên tĩnh đến khó tin. Mọi thứ trùng hợp khiến cậu có cảm tưởng bị tách khỏi sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới bên ngoài.
"Đoàn Nghệ Tuyền." Dương Băng Di nhẹ nhàng gọi.
"Đoàn Nghệ Tuyền?" Âm lượng tăng dần lên những không một ai đáp lại.
"Đoàn Nghệ Tuyền!" Dương Băng Di hoảng sợ. Nếu nàng trốn rồi thì không sao nhưng nếu chưa chạy kịp thì phải làm sao?
Lần đầu tiên cậu hối hận vì đã không thiết lập được mối liên hệ khác với Đoàn Nghệ Tuyền. Hiện tại chỉ có thể vụng về tìm kiếm mọi ngóc ngách của căn phòng trong cơn rung chuyển dữ dội của mặt sàn.
Cách tủ quần áo khẽ khàng đẩy ra.
"Không sao, không sao." Dương Băng Di ngồi xổm xuống ôm lấy thân hình nhỏ bé, tay che lấy đầu nàng, miệng luôn lẩm bẩm trấn an.
Những đồ vật nhỏ trên bàn xung quanh đều bị chấn động làm đổ vỡ, chậu cây không biết là ai trồng rơi xuống từ bệ cửa sổ, trên mặt đất vương vãi đống đất đen.
Chấn động hao lực dần yếu ớt đi, tòa nhà cao mười bốn tầng không còn rung chuyển, Đoàn Nghệ Tuyền nãy giờ trầm mặc cũng lên tiếng, ngữ khí thập phần nhẹ nhàng.
"Em đang run."
"Tôi không sợ, tôi không sợ." Cậu ôm người kia vào lòng càng chặt hơn.
Đoàn Nghệ Tuyền muốn nói trận động đất dường như đã kết thúc, chúng ta đều sống sót nhưng cổ họng không thể phát ra âm nếu không thoát khỏi cái ôm chặt của Dương Băng Di. Nàng ôm lại cậu, tay luồng qua lấy một điếu thuốc từ trong túi cậu. Trước ánh mắt kinh ngạc của Dương Băng Di, Đoàn Nghệ Tuyền thắp sáng điếu thuốc tạo thành ánh sáng le lói.
Khói mù mịt trắng đυ.c màu, Dương Băng Di hồi tưởng lại lúc mới vừa biết hút thuốc, tiểu hài tử háo thắng phun ra những vòng khói vào mặt người khác rồi bật cười trước sự ngây ngô của đối phương.
Nhưng bây giờ trước mặt cậu là Đoàn Nghệ Tuyền.
Đầu óc cậu ngừng hoạt động một lúc, cậu không thể nói ra những gì mình muốn nói.
"Lần trước em hỏi chị sẽ làm gì khi tận thế." Đoàn Nghệ Tuyền dập điếu thuốc sắp tàn. "Chính là như vậy."
Dương Băng Di thở phào thả lỏng, ngồi phịch xuống đất, dần dần bật cười thành tiếng. Đoàn Nghệ Tuyền rũ bỏ lớp bụi trên đầu ngón tay, đợi cậu bình tĩnh lại.
Cười đủ rồi, Dương Băng Di hỏi vô nghĩa. "Tại sao chúng ta khi ở cùng nhau lại không bật đèn?"
"Đồ ngốc, có ai ngủ lại bật đèn không?"
"Vậy có ai động đất lại trốn vào tủ không?"
"Em có thể chạy trốn sao?" Đoàn Nghệ Tuyền hỏi ngược lại.
"Không thế, chúng ta đều không thể."
Đèn phòng vẫn không bật lên, cả hai đã ngồi ở đó cho đến khi đội cứu hộ đến.
Thật may mắn khi kí túc xá này mới đưa vào sử dụng một năm. Trường học cách tâm chấn rất gần cũng không phải vấn đề lớn, tuy nhiên một số nơi cần phải sửa chữa, chính quyền cấp giấy tạm trú sử dụng tạm thời cho học sinh. Hiệu trưởng cũng đích thân đến an ủi, đảm bảo trật tự dạy học bình thường được hoàn lại trong thời gian sớm nhất.
Mọi người trong lớp đều đang tán gẫu rất cao hứng, Dương Băng Di không chút cảm xúc gì giữa sinh hoạt tập thể như thế này. Biến cố lớn nhất trong đời cậu chỉ có Đoàn Nghệ Tuyền, càng không thể mang nàng ra làm chủ để để tán gẫu với bạn cùng lớp.
Hậu chấn động, cả hai không còn giả vờ làm người lạ mặt nữa. Đoàn Nghệ Tuyền cùng Dương Băng Di cùng nhau học tập, cùng nhau ăn tối, cùng nhau nghe những bài giảng và tham gia các lớp học trực tuyến. Cả hai gần như dọn đến ở cùng với nhau.
Trên thực tế, Đoàn Nghệ Tuyền đã từng đề cập đến việc sống chung, dù sao kí túc xá cũng có phòng đôi nhưng Dương Băng Di lại từ chối với lý do không quen ngủ cùng người khác. Khi bi từ chối, Đoàn Nghệ Tuyền bĩu môi và nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó. Dương Băng Di nghĩ nếu nàng hỏi lại, cậu sẽ đồng ý nhưng rốt cục nàng lại không nói thêm điều gì nữa, cậu cũng đành im lặng bỏ qua.
Cái gọi là "tái thiết sau thảm họa" được hoàn thành trong vòng chưa đầy một tháng, cuộc sống cũng vì thế mà quay lại quỹ đạo vốn có ban đầu.
Đoàn Nghệ Tuyền rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực thiết kế môi trường, thường xuyên va chạm với nhiều công việc thủ công. Nàng hay luyên huyên với Dương Băng Di về những ý nghĩa thực tiễn chuyên ngành mặc kệ cậu có muốn nghe hay không.
"Vì sao trước đây tôi lại không biết chị nói nhiều như vậy?"
"Khi đó chị vẫn chưa quen thuộc với em."
"Bây giờ thì đến lượt tôi không quen thuộc." Giọng Dương Băng Di có chút bất ổn khi cậu giúp Đoàn Nghệ Tuyền di chuyển vật nặng ra nơi khác.
Đoàn Nghệ Tuyền không đáp lại mà chỉ ngốc nghếch cười.
Thỉnh thoảng mới gặp nhau nhưng cả hai vẫn dính lấy nhau kể cả những ngày sống ngoài kí túc xá. Có lẽ vì quỹ đạo thời gian của cả hai không trùng lặp nhiều nên có thể cùng cậu đi dạo.
Đoàn Nghệ Tuyền bận học chuyên ngành, về phần Dương Băng Di, cậu không bận rộn lắm. Cậu rất thích đi chơi trong khuôn viên trường khi không có tiết. Mỗi khi cậu cùng người kia đi dạo, chủ đề cả hai bàn tán luôn bay như diều gặp gió, giống như "Love at Dawn" hay cuộc trò chuyện giữa anh hùng và nữ chính trong "Before Dawn", từ triết học đến tận cùng vũ trụ đều có thể tán gẫu về nó.
Dương Băng Di thích cùng Đoàn Nghệ Tuyền cùng nhau đi dưới con đường rợp bóng cây ven hồ Nhân Tình, nơi mà cậu trước kia chỉ đi một mình. Cậu đột nhiên phát giác ra đã lâu không còn đến hành lang bụi bặm kia nữa, nơi cậu thường hay lui tới bây giờ lại là chiếc ghế dài bên hồ Nhân Tình.
Nhiệt độ ban đêm ngày hè không quá nóng, tiếng ve sầu làm dịu đi tâm trí và trái tim của Dương Băng Di.
Đoàn Nghệ Tuyền không nói nhưng mọi thứ gần như trở thành thói quen, nàng thường hay mang đến cho cậu một vài thứ, có khi là bia, có khi là coca, đôi lúc lại là một hộp sữa chua nhỏ.
"Tôi không thích sữa chua." Dương Băng Di phản đối.
"Vậy nhịn luôn coca và bia chị mang theo." Một câu nói khiến cậu ngoan ngoãn im lặng.
"Uống một hớp không?" Cậu đưa cho nàng lon bia, miệng mỉm cười đắc ý.
Người kia đón lấy uống một hớp rồi lại đẩy ra. "Không ngon."
Không biết do cố ý hay vô tình, Dương Băng Di uống thêm một hớp, cậu đặt môi mình lên nơi Đoàn Nghệ Tuyền vừa uống. "Thật tốt, Đoàn Nghệ Tuyền vẫn còn là một tiểu hài tử."
"Tiểu hài tử này có làm phiền em không?" Đoàn Nghệ Tuyền cười, đầu nhẹ tựa vào vai cậu.
Dương Băng Di cũng chỉ cười không đáp lại. Lẳng lặng bước đi cùng nhau, chân giẫm lên vệt bóng của nhau. Cơn gió nhẹ quạt qua, bóng cây bên đường phản chiếu xuống mặt hồ, bóng đổ thành từng đợt lấp lánh.
Mọi thứ đều như vậy, rất trong sáng và mong manh.
Rất giống với mối quan hệ của của hai người.