Lúc chúng tôi quen nhau, cậu ta còn là một thiếu niên ngây thơ, cơ thể gầy gò, khung xương mảnh dẻ, trên mông chỉ có một cọng lông tung bay trong gió, gợi cảm vô cùng, nhất là những lỗ chân lông hơi gồ lên trên làn da đen sẫm, làm cho trái tim của gà tôi run rẩy như muốn đóng bang vậy đó.
Tôi vẫn luôn tự luyến, cho rằng bản thân vô cùng thông minh, vượt xa hơn muôn vạn con gà khác trên thế gian. Có chỗ cao nào không buốt giá, ấy vậy nên trái tim gà tôi vẫn luôn phải sống trong cảnh cô đơn, lạnh lẽo, quạnh hiu.
Bỗng dưng chỗ bẹn thấy ngứa kinh khủng khϊếp, tôi cúi đầu xuống xem thử… hóa ra là có một con bọ chét đầu to kềnh càng đang ra sức mà cắn mà giật ở đằng ấy.
Tôi mổ một mổ lôi cổ nó ra nhẹ nhàng đặt xuống đất, giảng giải với nó:
“Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là gà xé thịt, sao cậu lại không chịu tin lời tôi nhỉ? Tuy cậu chỉ là một con bọ chét nhưng cũng phải có khí tiết. Cậu cắn bẹn tôi như thế, quả thực rất không hay, không được nhen.”
“À, chắc cậu vẫn chưa biết khí tiết là gì đâu nhỉ? Khí tiết không phải là trinh tiết, tất nhiên là cũng có chút giống nhau, cùng có chung một chữ ‘tiết’, ôi chao, xin lỗi, chắc với trí thông minh của cậu thì không thể hiểu được chữ ‘tiết’ này, nói ngắn gọn thì ¥#@! %&*.. .” [ Đã lược bớt một vạn chữ ở đây]
Hai giờ sau…
Con bọ chét chổng sáu cẳng lên trời, đầu ngoẹo sang một bên, miệng sùi bọt mép…
“Cho nên, làm bọ chét là một công việc khá có tiền đồ, cậu cũng chỉ sống được có hơn một tháng, không thể sống lần sống mòn cho qua ngày được, cần phải có một hoạch địch nghề nghiệp rõ ràng. Nói đến chuyện hoạch định nghề nghiệp, đây cũng là một chủ đề khá là phức tạp …”
Con bọ chét dùng chút khí lực cuối cùng bẻ gãy một chân đem làm dây thừng thắt cổ, lập tức tắt thở tại chỗ. Trên không trung, hồn phách của bọ chét thở phào một hơi nhẹ nhõm, toàn thân dễ chịu, thuận gió sắp sửa bay đi…
“Tôi vẫn còn chưa nói xong, sao cậu đã ngủ rồi? Lại còn bẻ cả chân ra, đã bảo bao nhiêu lần rồi, chỉ có thằn lằn mới có thể tự tái tạo lại các chi, cậu gãy chân rồi là thành thằng què luôn! Là tàn phế đấy! Hiểu không?!“
“Không nhận được giấy chứng nhận khuyết tật, không có trợ cấp của chính phủ. Vậy nên mới nói, hoạch địch nghề nghiệp là một việc vô cùng hệ trọng. Cậu tuyệt vọng về tương lai như thế, yếu đuối kết liễu cuộc đời, đó là đang trốn tránh ¥#@! %&*.…” [ Đã lượt bớt roài nhen ]
Giữa không trung, hồn phách của bọ chét đã đi rồi lại quay lại, mang về một lọ nước phân hủy xác chết, đổ lên xác của nó.
Xác của bọ chét nằm trên mặt đất chẳng mấy chốc liền trở thành một vũng máu loãng rồi biến mất hẳn. Con bọ chét như trút được gánh nặng, khóe môi cong lên, mỉm cười vì đã được giải thoát…
***
Cậu ta có bộ lông màu đen tuyền ánh lên sắc xanh thanh thiên, cựa đen, mỏ đen, tôi đã đặt tên cho cậu ta , gọi là A Huyền, dù rằng chỉ là một con gà trống lông đen hoa xanh.
A Huyền đi ngang qua trước mặt tôi, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. Một bầy gà mái ngực to đít bự tíu tít theo đuôi, đó là hậu cung của cậu, con gà có cặp đùi mập mạp nhất kia chính là Hoàng hậu của hậu cung.
A Huyền là một con chim trĩ rừng bị thương, đi lạc vào chuồng gà, trở thành gà nhà.
Ngày tôi và A Huyền quen biết nhau, cậu cao giọng ó ò o o o một hồi, đứng lên lưng tôi, chiếm giữ tôi, từ đấy hai chúng tôi sóng bước bên nhau, ngày ngày cùng ra khỏi chuồng gà rồi lại cùng nhau quay về chuồng gà.
Cậu ta mổ rận cho tôi, bắt sâu cho tôi, tìm được thứ gì ngon cũng đều cho tôi ăn, trăm theo nghìn thuận, vô cùng chu đáo, ân cần.
Những ngày ấy, cơ thể tôi béo khỏe ra trông thấy, không đứa nào dám bắt nạt tôi, một là vì trông cậu ta rất cường tráng, hai là vì tôi quả thực cũng rất đô con, lực lưỡng.
Cho đến một ngày, cậu ta bỗng hoàn toàn thay đổi, không còn ngó ngàng tới tôi nữa. Có đồ ăn ngon cũng đem cho con gà Hoàng hậu hoặc không thì là cho những con gà khác.
Mấy lần, tôi vất vả mãi mới kiếm được chút đồ ăn, A Huyền thối tha mất nết lại tới cướp mất, đem cho con gà Hoàng hậu kia ăn.
Bởi vậy nên con gà Hoàng hậu đó ngày càng béo tốt còn tôi thì ngày càng teo đi.
Như thế nào, gà Hoàng hậu nhảy tới mổ tôi, đám gà mái kia cũng nhao nhao xúm lại đánh, vậy mà cậu ta lại làm như không thấy, mặc cho chúng nó mổ lông của tôi.
Tôi đau nhức khắp mình mẩy, không dám nhớ lại những ngày trước kia bên cậu an ủi mình, lại càng không dám nghĩ tới những ngày về sau sẽ bị bọn gà mái bắt nạt, bị A Huyền hờ hững làm ngơ.
Còn gì khiến người ta tan nát cõi lòng hơn chuyện bị người trong lòng vứt bỏ.
Tôi nằm rạp dưới đất, trái tim ngập tràn tuyệt vọng. Giờ khắc ấy, tôi đã quyết định từ nay sẽ không yêu A Huyền nữa. Tôi hận cậu ta, hận muốn chết quách cho xong.
Má mụ gà Hoàng hậu đánh tôi xong thì mệt lả, A Huyền lại đem thật nhiều đồ ăn tới cho nó và lũ gà mái kia bồi bổ. Sự thương yêu A Huyền dành cho cái mụ gà Hoàng hậu càng làm kiên định thêm quyết tâm của tôi.
Ngày từng ngày cứ thế trôi qua. Một ngày kia, một chuyện lạ bỗng xảy ra! Cái mụ gà Hoàng hậu mất tích!
Hai hôm sau, cả bầy gà phát hiện ra ngoài cửa có một nhúm lông gà và vết máu vương vãi.
Bầy gà hoảng sợ. A Huyền không còn gà Hoàng hậu bèn chuyển tình yêu sang một con gà vàng béo tốt khác. Ngày ngày chẳng để nó phải làm gì, đến cả đồ ăn của mình cũng đem cho con gà mái vàng ấy, còn đi khắp xung quanh tìm thật nhiều sâu về cho nó ăn.
Trong lòng tôi thầm trộm mắng cậu ta là đồ tồi, đồ phản bội, mụ gà Hoàng hậu mới chết, lông hãy còn ở ngay kia, vậy mà đã vội thay lòng. Tra nam!
Tôi phát hiện ra những con gà mái A Huyền thích đều béo tốt. Nhìn bộ móng gầy còm của bản thân, tôi dám chắc chàng nhất định là rất ghét tôi.
Con gà mái vàng trở thành tân sủng, nhờ được A Huyền chăm chút, nó càng ngày càng béo, càng ngày càng kiêu ngạo, ngày nào cũng thích bắt nạt tôi.
Cho đến một ngày, gà mái vàng cũng mất tích…
Bầy gà lại thấp thỏm lo âu một lần nữa nhưng chẳng được mấy ngày thì tất cả đều quên hết, bởi vì trí nhớ của chúng nó rất kém, ngoại trừ tôi, con gà có trí tuệ vượt trên muôn vạn con gà khác là vẫn nhớ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, chuyện tương tự lại tiếp tục tái diễn, bầy gà cứ mất tích dần, cuối cùng chỉ còn lại con gà mái đen, A Huyền và tôi.
Sáng sớm hôm đó, chân trời vừa hé hừng đông, mảnh trăng bạc còn treo cuối trời, tôi giật mình tỉnh dậy bởi tiếng la hét thất thanh của gà mái đen!
Một bàn tay to đang giữ lấy người gà mái đen, tiếng hét quang quác của nó vô cùng bi thảm, khiến lòng tôi dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Ông chủ đang mài qua mài lại con dao lên tảng đá, tiếng mài dao xoèn xoẹt đâm vào màng nhĩ của tôi làm cả người tôi run lên hãi hùng. Con dao được mài sáng bóng, chỉ một nhát cứa, nó đã cướp đi sinh mạng của gà mái đen.
Ông chủ gϊếŧ gà mái đen rồi quay về lại chuồng gà. Tôi hoảng hốt, e là ông ấy định tới bắt tôi đem đi gϊếŧ.
A Huyền tới gần tôi, dịu dàng cọ cọ má lên cái đầu nho nhỏ của tôi. Ông chủ thò tay vào trong l*иg gà, A Huyền tiến lên che trước người tôi, ông chủ bắt được A Huyền. A Huyền thường ngày quật cường, không chịu thua bao giờ ấy thế mà lúc này lại chẳng hề giãy dụa chút nào.
A Huyền nhìn xoáy vào tôi, dịu dàng như ngày đầu mới quen.
“Con gà rừng hung hãn này hôm nay ngoan thật.”
Ông chủ nói với bà chủ ở trong nhà.
Bà chủ bảo: “Hay là làm nốt con gà mái lông hoa còn lại trong l*иg luôn đi.”
Ông chủ nói là:
“Con gà đó gầy lắm, làm ra cũng chẳng có thịt. Người ta bảo gà gầy chăm đẻ trứng, giữ nó lại để lấy trứng đi.”
Tôi nghe thấy cuộc đối thoại của họ, trong phút giây bỗng sực hiểu ra tất cả. Tôi hét lên quang quác, ra sức đạp vào cửa l*иg gà, l*иg gà rung lên nhưng vẫn không thể thoát ra được.
Tôi là gà, tôi không thể khóc.
Mặt trời nhô lên ở đằng đông, ráng hồng ửng chín tầng mây, sắc trời rực rỡ. Tôi nhìn cơ thể dần mềm oặt ra của A Huyền, máu tươi nhuộm đỏ đám lông đen tuyền của cậu ấy, đôi mắt vẫn nhìn tôi như cũ, lưu luyến không nỡ nhắm lại…
Tôi nhớ lại những ngày xưa rất xưa, khi mới quen nhau, cậu ấy vẫn còn là một con gà trống choai, trên mông chỉ có một cọng lông đen…
Yêu, là nhường lại mọi đường sống cho người mình yêu.
=============================
Mandy : Đệt sắp đi ngủ mà tưởng tìm được một bộ truyện cute ai ngờ mới chap đầu…