Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

Chương 66: 66: Chương 62

Eo Hoàng đế rất mảnh mai, bờ m ông căng tròn, vểnh lên rất tự giác.

Nàng ấy nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Vi Oanh chăm chú, tựa như đang thầm chất vấn rằng "Nàng làm được không?"

Nữ nhân đích thực đương nhiên không thể nói không, Vi Oanh nghiêng nghiêng đầu, dựa người lên giường, cụp mắt nhìn Hoàng đế hỏi: "Bệ hạ, người muốn bị đánh lắm à?"

Mang tai của Hoàng đế ửng đỏ, dịu giọng nói: "Ta phạm lỗi sai, Oanh Oanh không phạt ta sao?", vừa nói nàng ấy vừa dụi vào người Vi Oanh, như viết ba chữ "mau đánh ta" lên trên mặt.

Vi Oanh căng da đầu khó khăn đưa tay vỗ hai cái, bạch bạch bạch vài tiếng rồi nhanh chóng thu tay lại, lòng bàn tay phát nóng.

Nàng không còn trong trắng nữa rồi! Nàng ô uế rồi!

Hoàng đế "a" một tiếng, lộ ra vài phần cô đơn, nàng ấy thấp giọng nói: "Thế là xong rồi? Nhanh ghê."

Vi Oanh:...sao câu này nghe có như vẻ mắng nàng "không được" thế?

Cái vẻ mặt còn chưa thỏa mãn này của Hoàng đế là sao đây?

"Bệ hạ" Vi Oanh cười nham hiểm: "Vẫn còn muốn tiếp tục à?"

Vân Thiều nằm nghiêng mình trên giường, ngoảnh đầu nhìn Vi Oanh, cười đầy dịu dàng, đôi mắt đen láy nhìn nàng chăm chú nhưng không nói gì.

Vi Oanh xoa nựng đầu bệ hạ, mái tóc mềm như nhung sờ rất thích, cứ như một món đồ chơi bằng nhung lông để x0a nắn.

Nàng vốn định tìm thước để đánh Hoangf đế khiến nàng ấy không lên nổi buổi triều sớm ngày mai, nhưng nàng lại thay đổi ý định: "Bệ hạ, ngày mai còn phải lên triều sớm, đừng náo loạn nữa."

Vi Oanh nhảy khỏi giường, Vân Thiều liền vội vàng níu góc áo của nàng: "Oanh Oanh muốn đi ư?"

Không đợi Vi Oanh nói gì, nàng ấy đã nói tiếp ngay: "Ta sẽ nghe lời mà, không làm loạn nữa, đừng đi."

Vi Oanh nhìn Hoàng đế đang ngồi trên giường, nàng ấy ngẩng mặt lên, để lộ ra vẻ lo lắng, nắm chặt lấy góc áo của thiếu nữ, hệt như một đứa trẻ chưa lớn nắm chặt cây kẹo bóng loáng trong tay.

Trẻ con sẽ luôn có tình cảm trân quý đối với một số thứ kỳ quặc, ví dụ như giấy gói kẹo ngũ sắc, hoặc là búp bê bằng gốm vô tình trông thấy.

Những thứ này có thể mua đại ở trên phố, người lớn thì thấy bình thường rẻ rúng, là thứ đồ không đáng để nhắc đến, nhưng chúng nó lại cầm cẩn thận trong tay, ôm ấp như một thứ đồ quý báu.

Vi Oanh mím môi nghĩ thầm, nhưng Hoàng đế không phải là đứa trẻ con.

Nàng ấy không cần phải chấp nhặt giàn nho bình thường, hồ nước ngoài căn nhà của năm ấy, nay nàng ấy đã là chủ nhân của vạn dặm giang sơn này, có lẽ giống như ý thức của những người trưởng thành, những cảnh tượng và ngày tháng của khi ấy giống như những viên kẹo đầy màu sắc, nhìn thì đẹp đẽ đấy, nhưng chẳng hề có chút giá trị gì, tầm thường rẻ rúng không đáng nhắc tới.

Không cần phải coi như bảo bối mà ôm ấp vào lòng nữa.

Mắt Vân Thiều hoe đỏ, khẽ giọng hỏi: "Oanh Oanh ở lại đi, ở cạnh ta, có được không?" Nàng ấy lại nhấn mạnh lần nữa: "Ta đảm bảo sẽ không làm loạn nữa."

Vi Oanh xoa đầu nàng ấy, nàng mở cái chụp đèn lên, thổi tắt ngọn đèn đang chập chờn lay động: "Ta chỉ xuống tắt đèn thôi."

Hai người cùng nằm ở trên giường.

Hô hấp của người bên cạnh đều đều bằng bằng, Vi Oanh nhìn bóng đêm đen đặc trước mặt, nàng nhỏ giọng nói: "Bệ hạ?"

Hoàng đế đáp lại ngay tức khắc: "Oanh Oanh, ta đây."

Vi Oanh nhẫn nhịn mãi lâu rồi nhịn không được bèn hỏi: "Vì sao bệ hạ lại thích, ừm...!thích bị đánh vậy?"

Đây là một đam mê kỳ quặc, nói ra thì cũng sẽ không có ai tin.

Hoàng đế im lặng lúc lâu rồi mới nói: "Bởi như thế thì Oanh Oanh có thể chạm vào ta."

Nàng ấy đột nhiên trợn to đôi mắt xinh đẹp, hệt như kiểu không cận thận nói ra một bí mật không thể để cho người khác biết vậy, lát sau nàng ấy nói tiếp: "Đau mới có thể khiến cho con người ta cảm nhận được sự chân thực, lại còn vui nữa."

Vi Oanh:???

Chân thực thì nàng còn có thể hiểu, nhưng sao mà vui được?

Xem ra or2 thật đúng là thói nghiện kỳ quặc của Hoàng đế.

Giọng Vân Thiều vui sướиɠ, nàng ấy nghiêng người, phả hơi nóng vào bên tai Vi Oanh: "Oanh Oanh, nàng đỏ mặt kìa.

Vi Oanh lăn một vòng sang bên cạnh, kéo theo hơn nửa cái chăn: "Ta nóng thôi!"

Vân Thiều chui vào trong chăn chỗ nàng, lúc Vi Oanh muốn lăn thêm lần nữa, nàng ấy bỗng dưng thở dài u sầu: "Thật ra..."

Vi Oanh ngẩng đầu, hệt như con mèo bị thu hút sự chú ý: "Thật ra cái gì?"

Vân Thiều: "Thật ra lúc nhỏ, ta muốn gần gũi với tiên sinh hơn chút, nhưng tiên sinh lại giống như đám mây trắng trên bầu trời, quá xa vời."

Quá xa xôi và mịt mờ, ngẫm lại thì như giấc mộng nồng dưới gốc hoa thuở thiếu thời.

Nhân lúc Vi Oanh đang thất thần, Vân Thiều chầm chậm nhích lại gần, dán vào da thịt của nàng, rồi vùi đầu vào hõm vai của thiếu nữ: "Ta nghĩ, nếu như ở gần tiên sinh một chút, gần hơn một chút, tiên sinh có thể trông thấy ta." Nàng ấy khẽ cười: "Nên ta thường xuyên cố ý phạm lỗi, như thế thì có lẽ tiên sinh có thể...!có thể chạm vào ta."

Vi Oanh mím môi: "Ta, không đúng, vị tiên sinh ấy ngày trước dối xử với người không tốt sao?"

Vân Thiều dụi vào người nàng, nở nụ cười thỏa mãn: "Tất nhiên là tiên sinh tốt vô cùng, chỉ là ta không đủ tốt, tiên sinh đánh ta thì ta cũng vui vô cùng" nàng ấy cong mắt khẽ cười: "Tiên sinh đối xử với ta như thế nào thì ta cũng đều thích."

Vi Oanh: "...!Gần gũi có rất nhiều cách, không nhất thiết phải là răn dạy."

Ngón tay Vân Thiều lẳng lặng lần rờ lên người Vi Oanh: "Là có rất nhiều cách, Oanh Oanh có muốn thử cái khác không?"

Vi Oanh bắt lấy ngón tay của nàng ấy: "Bệ hạ, ngủ thôi."

Vân Thiều: "Ừm."

Vi Oanh nghe thấy tiếng ừm này thì không khỏi nhớ đến điệu cười ngoái lại nhìn của Trương Thiên Sư ở khu sơn trang nghỉ mát ngày ấy, nàng lập tức không còn chút tâm trạng nào, rùng mình nổi hết da gà da vịt, đôi chân dài chặn cái người đang liên tục vặn vẹo uốn éo kia: "Bệ hạ không chịu ngủ yên được à?"

Vân Thiều ậm ừ hai tiếng: "Muốn Oanh Oanh sờ rồi mới có thể ngủ được."

Vi Oanh cười cười, nhặt đai lưng rơi vãi trên mặt đất, buộc hai tay Hoàng đế ra sau lưng một cách thành thục, sau đó xoa xoa đầu nàng ấy: "Không phải bệ hạ thích trừng phạt ư, đây chính là trừng phạt."

Rồi sau đấy nàng lật người Hoàng đế đối mặt với bức tường, còn mình thì nằm sang phía bên kia.

Hai tay Vân Thiều bị trói ra sau lưng, nhích tới nhích lui hòng muốn đổi tư thế, cố nhích đến gần chỗ Vi Oanh.

Vi Oanh nhìn hành động của nàng ấy, khóe miệng cong lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống, nghiêng người sang phía khác chuẩn bị ngủ, nàng vừa nhắm mắt không được bao lâu đã nghe thấy giọng nói cẩn thận dè dặt của Hoàng đế.

"Oanh Oanh, Oanh Oanh nàng đã ngủ chưa?"

Vi Oanh: "Bệ hạ lại định b ắn rap nữa đấy à?"

Đôi mắt Vân Thiều như phát sáng trong đêm đen: "Oanh Oanh, ta đè phải tay rồi."

Vi Oạn mở mắt ra, phát hiện Hoàng đế vốn đang nằm nghiêng đối diện với vách tường, sau khi cố gắng rục rịch thì cuối cùng đổi thành tư thế nằm thẳng cẳng, rồi tiện thể đè lên tay bị trói ra sau.

Vi Oanh thở dài bất lực, lại đẩy cho nàng ấy nằm nghiêng lại: "Đừng rục rịch linh tinh nữa, ngủ ngoan đi."

Vân Thiều chớp mắt, đáng thương nói: "Đừng để ta đối mặt với tường có được không?"

Vi Oạn: "Không được."

Vân Thiều: qaq.

Vi Oanh nhắm mắt lại, không mấy lâu sau, lại nghe thấy một loạt tiếng sột soạt khác, nàng lẳng lặng mở mắt ra nhìn Hoàng đế.

Lúc này Hoàng đế vẫn còn đang cố gắng muốn nhích tới đây, nàng ấy dùng sức bả vai, lại khiến cho mình nằm thẳng băng ra tiếp, lại đè lên tay lần nữa.

Lần này nàng ấy lại không gọi Vi Oanh mà mím chặt môi, quay đầu nhìn người con gái đang ngủ ở bên cạnh.

Vi Oanh nghĩ thầm, sao nàng ấy không gọi mình nhỉ.

Tay bị đè thì hẳn là không dễ chịu gì.

Hoàng đế nằm bẹp dí một lúc rồi lại tiếp tục uốn éo, nàng ấy muốn đổi thành tư thế nằm nghiêng đối mặt với Vi Oanh, nàng dùng sức quẫy mạnh một cái, xoay người ra ngoài, rồi lăn vào lòng Vi Oanh.

Vi Oanh:...

Vân Thiều hốt hoảng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen ướŧ áŧ: "Ta làm ồn đến nàng à?"

Vi Oanh vòng qua eo nàng ấy, vươn tay ra đằng sau cởi nút thắt: "Ngủ đi."

Vân Thiều cúi đầu, khẽ ừ một tiếng, ngoan ngoãn giữ yên tư thế này.

Lúc Vi Oạn cởi đai lưng, tay đặt lên eo Hoàng đế, nàng không kìm nén được mà nghĩ, eo của Hoàng đế thật sự rất nhỏ, cũng rất mềm mại.

Nàng cới trói xong, chần chừ một lát rồi thu tay lại, nàng nghe thấy vài tiếng thở than truyền tới.

Vi Oanh: "...Đừng thở dài nữa, ngủ đi."

Vân Thiều "ừm" một tiếng tiếc nuối, tiếp tục vùi vào lòng thiếu nữ.

"Buổi tối không được lảm nhảm vào tai ta nữa!"

Vân Thiều cắn môi, khẽ nói: "Vậy Oanh Oanh không được để ý đến Lư Lăng Vương nữa."

Trong đầu Vi Oanh toàn dấu hỏi chấm: Nàng để ý Lư Lăng Vương lúc nào, được rồi, lúc chia nhiệm vụ nàng có để ý chút chút.

Rồi bỗng dưng nàng nhận ra có điều gì không ổn, bèn hô hệ thống: "Nhiệm vụ lần này là không để Hoàng đế ghen, ơ, là không để nàng ấy ăn giấm của nữ chính với Lư Lăng Vương hả? Không có liên quan gì đến ta đấy chứ?"

Cung Đấu Cơ: "He he he là ý như trên mặt chữ đó! Chỉ cần Hoàng đế bắt đầu ghen tuông là nhiệm vụ sẽ thất bại, chuyện ăn giấm của ai không quan trọng!"

Vi Oanh: "Cái này rất quan trọng!"

Cẩu Hoàng đế bắt đầu ghen tuông, thế chẳng khác nào nói, nhiệm vụ này còn chưa bắt đầu thì nàng đã thua rồi hay sao?

Chết tiệt, đều tại Lư Lăng Vương!

Vân Thiều kéo tay áo Vi Oanh một cách bất mãn, oan ức nói: "Oanh Oanh lại bắt đầu thất thần rồi, tại sao thế?" nàng ấy chua chát nói: "Lư Lăng Vương tốt hơn ta cơ à? Oanh Oanh còn nhớ hắn ta à?"

Trong lòng Vi Oạn nảy một cái, nàng nhíu mày.

Chẳng lẽ lúc trước bản thân nàng còn có qua lại gì với Lư Lăng Vương ư?

Nàng kéo chăn lên trên: "Đừng nói nữa, đi ngủ!"

Vân Thiều bặm môi: Chua.

- --

Đèn đóm trong điện Ngọc Lộ mãi không tắt.

Thôi Ngô dựa vào giường mỹ nhân, trên tay cầm cuốn tranh thoại, tiu nghỉu thở dài một hơi.

Mấy ngày nay, Hoàng hậu tỷ tỷ cũng bắt đầu không bước chân ra khỏi cửa, không cách nào cùng người ấy sử lý sự vụ trong cung, Thiên Thu Nguyệt cũng chưa phát hành cuốn thoại bản mới, Oanh Oanh còn đang vui vầy với hoàng thượng nên ít qua lại với Thiên Tuyết hơn...

Cảm giác cuộc đời lạc lõng, hệt như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, mất đi động lực.

Nàng ta ngồi dậy, tay đỡ lấy đầu, rồi lại thở dài một tiếng.

Oanh Oanh với Bệ hạ...!tốt đẹp đấy, nhưng Thiên Tuyết thì sao? Bị lãng quên như thế rồi?

Hiền phi nắm chặt chiếc khăn tay, biểu cảm không cam lòng: "Vốn nói là phải giữ tình nghĩa giữa bọn họ, nhưng kết quả chỉ có thể nhìn bọn họ càng lúc càng xa cách, liệu sau này có trở mặt thành thù hay không?" Hu hu, nàng ta không thể cứ ngồi nhìn chuyện như thế xảy ra được!

Lúc này, cung nhân bưng chậu đồng đi tới, khẽ giọng nói: "Nương nương, ta phục vụ người rửa mặt."

Thôi Ngô duỗi tay nhúng vào dòng nước ấm, ngước mắt lên nhìn thì mới phát hiện người tới là ai, nàng ta thoáng kinh ngạc: "Đổng cô cô?"

Đổng Nga là người của Thái hậu, phần lớn mọi người trong điện Ngọc Lộ đều kính trọng bà ta.

Thôi Ngô thấy lạ hỏi: "Sao ngươi lại tới, Trương ma ma đâu?"

Đổng Nga dùng khăn vải lau tay cho Hiền phi, nói: "Ma Ma không khỏe nên ta tới thay bà ấy hầu hạ nương nương."

Thôi Ngô gật đầu: "Bệnh nặng lắm ư? Đã tìm người tới xem chưa?"

Đổng Nga: "Xem rồi, không phải bệnh nặng gì."

Thậm chí còn chẳng có bệnh gì, chẳng qua bà ta muốn tới đây nhân lúc hầu hạ Hiền Phi moi tin, tìm hiểu về quan hệ của ba nữ nhân trong điện Ngọc Lộ lúc này.

Đổng Nga cúi thấp đầu, nghĩ thầm, lúc sáng bệ hạ gọi Đoạn Vi Oanh, rõ ràng Hiền phi lộ ra vẻ ủ rũ, bây giờ lại âu sầu ngồi một mình, thế thì hẳn là đã sinh lòng bất mãn với hai vị quý nhân được ân sủng liên tiếp này.

Vừa hay nhân cơ hội này có thể tới châm ngòi cho mối quan hệ của bọn họ!

Một năm đến điện Ngọc Lộ này, Đổng Nga đã phải chịu đựng quá nhiều, Thái hậu cũng đã chịu đựng rất nhiều.

Bây giờ xem ra có vở kịch khiến cho điện Ngọc Lộ tự loạn cào cào lên, khóe miệng Đổng Nga lộ ra nụ cười, vừa lau tay cho Hiền phi vừa giả đò lơ đãng bảo: "Mấy ngày nay, hai vị Tiệp dư đúng thật là nhận được sủng ái của thánh nhân, năm ngoái lúc ta đến vẫn chỉ là Quý nhân vừa mới nhập cung, năm nay đã thành Tiệp dư rồi."

Khóe miệng Thôi Ngô cong lên: "Hai muội muội tất nhiên là giỏi giang."

Chỉ là vừa nghĩ đến tương lai bọn họ có thể sẽ trở mặt thành thù, nàng ta bèn thở dài đơn độc: "Chỉ là, bệ hạ có phần quá sủng ái bọn họ rồi."

Khiến cái ngày hai muội muội trở mặt thành thù càng lúc càng gần.

Đổng Nga:!!!

Hiền phi đã nói như thế rồi, thì nhất định là đã sinh lòng bất mãn với hai vị phi tử này, có hi vọng!

Bà ta che giấu sự vui sướиɠ trong lòng, cũng thở dài đơn độc theo: "Đúng thế, ngày trước chưa thấy bệ hạ sủng ái ai như vậy bao giờ, cơ mà trong khoảng thời gian này, hình như bệ hạ thích Oanh Tiệp dư hơn, thường xuyên gọi Oanh Tiệp dư tới điện Dưỡng tâm, không còn gọi Tiêu Tiệp dư nữa."

Thôi Ngô nghĩ đến chuyện này thì càng thêm phiền muộn.

Đổng Nga liếc nhìn nàng ta một cái, nói một cách đầy ẩn ý: "Mưa móc phải đồng đều cả hậu cung mới phải, Tiêu Tiệp dư gần đây trông hơi tiều tụy."

Ánh mắt Hiền phi sáng lên, hệt như tìm thấy đồng minh, rạng rỡ nhìn bà ta: "Không sai! Hậu cung đáng lẽ nên được mưa móc công bằng!"

Nói xong Hiền phi giữ chặt tay áo của Đổng Nga: "Ngươi cũng cảm thấy thiếu Oanh Oanh, Thiên Tuyết liền hốc hác đi rất nhiều đúng không? Ngươi cũng cảm thấy bọn họ đãng lẽ nên luôn ở cạnh nhau phải không?!"

Đổng Nga: Hả?.