Nam Thần Em Tới Đây

Chương 1: Xin hỏi cậu có bạn gái chưa?

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Đúng lúc này, Tứ Trung học mới tan học.

Chiều hè dù đã tắt nắng nhưng cái nóng vẫn sục sôi từng ngóc ngách trong lớp.

Sở Từ Tuần thu dọn cặp sách, quàng qua một bên vai rồi bước đến cửa lớp.

Ngũ quan của anh trông vô cùng nhã nhặn tuấn tú, dáng người cao gầy, khuyết điểm duy nhất của anh là không thích cười, không thích nói chuyện, khuôn mặt vô cảm luôn có vẻ như người nào đó thiếu tiền mình.

Ở góc tường ngoài trường.

Ngô Thanh Hoan ngậm cỏ đuôi chó trong miệng, dáng vẻ vô cùng lưu manh, vươn tay ngăn cản một người bạn học đi ngang qua sau khi tan học, lười biếng nói: "Bạn học, nộp phí bảo kê."

Bạn học nam sợ tới mức cả người run như cầy sấy: "Chị Ngô, chị Ngô, em, em không có tiền."

Hôm nay ở trường cậu ta chơi đánh địa chủ với mấy người khác, thua hết tiền, thật sự là không còn lấy một đồng.

"Không có tiền"

"Thật sự không có, chị Ngô, ngày mai em sẽ mang tiền tới nộp cho chị được không?"

Bạn học nam rùng mình nhìn Ngô Thanh Hoan đang cười rạng rỡ trước mặt.

Ở Tứ Trung, cô là “người nổi tiếng” mà không ai là không biết.

Ngô Thanh Hoan năm nay là học sinh cấp ba, là một cô gái vô cùng nhàn rỗi không có việc gì làm, bình thường cô rất thích tham gia vào những cuộc ẩu đả đánh nhau, bởi vì cô đánh nhau rất giỏi nên có rất nhiều thiếu niên bất lương rất thích đi theo cô, hơn nữa còn xem cô như lão đại.

Chuyện này không dừng lại ở đó, kể từ khi Ngô Thanh Hoan trở thành lão đại, ngày càng trở nên quá đáng.

Dáng vẻ tao nhã, lãnh đạm, khi cười vẫn mang theo chút ngây ngô, rất đáng yêu, nhưng trong lòng đám bạn nam học cùng rất rõ ràng, biểu hiện như vậy chẳng qua chỉ là diễn mà thôi.

Ngô Thanh Hoan một chút thục nữ cũng không có, tất cả mọi người đều bị vẻ bề ngoài của cô lừa gạt.

Ngô Thanh Hoan vênh váo đối với bạn học nam trước mặt, vươn tay nhéo cằm của cậu ta, không chút khách khí nói: "Bạn học, nếu cậu đã nói mình không có tiền, vậy thì ở lại làm sen cho tôi đi."

Nói xong, cô ném cặp sách cho cậu ta: “Bài tập tuần này, hãy bắt chước nét chữ của tôi, viết cho đẹp, nếu cô giáo phát hiện không phải do tôi viết, nói không chừng tôi sẽ cắt mất thằng em của cậu, để cậu biến thành thái giám, nha~ "

"Chị Ngô, em nhất định sẽ viết cho giống."

Bạn học nam chỉ cảm thấy nửa thân dưới chợt lạnh, nữ lưu manh này quả thực so với lời đồn còn biếи ŧɦái, đáng sợ hơn rất nhiều.

Lúc này Ngô Thanh Hoan mới khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của bạn học nam, giọng nói ngọt ngào động lòng người: "Ngoan~"

Lúc này Sở Từ Tuần đi ngang qua trước mặt cô.

Cũng không rõ tại sao, cả người Ngô Thanh Hoan lúc này giống như bị đông cứng, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy sự tồn tại của Sở Từ Tuần.

Là một chàng trai ngoan ngoãn, người nàng, ôi không, dáng vẻ này cũng quá đẹp trai đi, hơn nữa khí chất ngàn dặm mới tìm được một, thậm chí còn tốt hơn cả ngoại hình, khiến cho ánh mắt của Ngô Thanh Hoan nhất thời không muốn rời khỏi người đối phương.

Sở Từ Tuần cau mày khó hiểu, loại ánh mắt si mê ngây ngốc nhìn mình thế này anh đã gặp rất nhiều, cũng không quá để ý, chỉ là vừa rồi dáng vẻ bắt nạt người khác của Ngô Thanh Hoan, anh nhìn rõ ràng.

Không hổ là nữ côn đồ, cả ngày không có việc gì chỉ biết bắt nạt bạn cùng lớp, thật sự là hoàn toàn khác với dáng vẻ bên ngoài của cô.

Sở Từ Tuần trong lòng nghĩ xấu xa.

“Bạn học, đợi một chút."

Nhìn Sở Từ Tuần đi xa, Ngô Thanh Hoan nhất thời có phản ứng, nhổ cỏ đuôi chó đang ngậm trong miệng, hai mắt sáng ngời mà nhìn anh.

Bóng dáng cao lớn của Sở Tử Tuần dừng lại nhưng anh cũng không quay đầu lại: "Có chuyện gì sao?"

Giọng của anh trong trẻo lạnh lùng, mang theo vài phần xa cách, trong đó còn có ý tứ ghét bỏ rõ ràng.

Ngô Thanh Hoan không thèm đếm xỉa đến thái độ thờ ơ của đối phương, sải hai bước dài tới trước mặt anh: "Bạn học, xin hỏi cậu có bạn gái chưa?"

"..."

Sở Từ Tuần nhìn đôi mắt to đen tròn của cô, vì bị đùa giỡn trong mắt hiện lên vẻ tức giận: "Thật không biết xấu hổ."

"..."

What.

Vẻ mặt Ngô Thanh Hoan ngây ngốc. Cô chỉ hỏi hắn có bạn gái hay không mà thôi, chuyện này với không biết xấu hổ, không biết ngượng có liên quan gì?

Ngô Thanh Hoan lập tức chắn trước mặt Sở Từ Tuần, đôi mắt to ngây thơ chớp chớp: "Sở Từ Tuần, hóa ra cậu tên là Sở Từ Tuần, cái tên này nghe rất hay, cũng rất xứng với ngoại hình của cậu."

Trong mắt Sở Từ Tuần hiện lên vẻ ngạc nhiên, anh cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Ngô Thanh Hoan, liền nhìn thấy một bảng tên nho nhỏ gắn ở trước ngực, trên đó là tên của anh.

“Lúc học trung học tôi không muốn yêu."

Sở Từ Tuần ngước mắt, lạnh lùng liếc nhìn Ngô Thanh Hoan một cái, sau đó xoay người rời đi.

Có cần phải lạnh lùng như vậy không?

Ngô Thanh Hoan nhún vai tỏ vẻ không sao cả, chẳng qua không muốn yêu đương mà thôi, phải không?

Tính cách của cô chính là như vậy, chuyện người khác cảm thấy không có khả năng, thì cô càng phải thực hiện được, như vậy mới thú vị, không phải sao?