Mạt Thế Sống Lại Tôi Muốn Báo Thù

Chương 28: Tìm được nơi ở

Người nọ cầm tay An Hòa, đôi tay vẫn còn đang run run có vẻ vẫn chưa vượt qua cú sốc lúc nảy. Nước mắt rơi xuống, một lần nữa nói:

“ Cảm ơn hai cậu nhiều! Có lẽ tôi còn cơ hội gặp lại con trai của tôi...”

Nhìn người phụ nữ đầu tóc bù xù, tâm trạng người phụ nữ lại có vẻ không ổn lắm, An Hòa hơi nhíu mày lại, lo lắng nói:

" Không có gì đâu ạ! Nhà cô có gần đây không? Để tụi cháu đưa cô về.”

Nghe thấy câu hỏi của An Hòa, người phụ nữ vội vàng nói:

“ Không cần phiền vậy đâu, hai cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi! Nhà tôi cách đây cũng gần thôi... Hai cậu có dự định đi đâu vậy? Nếu được thì đến nhà tôi nghỉ ngơi một đêm.” -Người phụ nữ ngước mắt lên thấy trên chiếc xe của hai người có chứa mấy cái balo cùng nhiều đồ dùng khác được vứt khá lộn xộn trong đó có mấy hủ mì ăn liền nhìn như vừa ăn xong cách đây không lâu. Chắc hẳn họ đang lên đường rất vội vã nhưng vẫn không ngần ngại bỏ ra thời gian để cứu mình, nháy mắt người phụ nữ càng bị làm cho cảm động cùng áy náy.

Thấy hai người họ không nói gì, người phụ nữ tiếp tục nói:

“ Trời cũng đã tối rồi, chắc hẳn hai cậu đi đường rất mệt mỏi lại còn cứu tôi nữa nên hãy ghé nhà tôi nghỉ ngơi một đêm.”

Thật ra cậu và An Minh đang định kiếm chỗ qua đêm, trước mắt nghe thấy người phụ nữ đưa ra đề nghị giúp đỡ, cậu cũng có chút dao động nên ngó sang An Minh xin ý kiến.

“ Cảm ơn.”- Giọng nói trầm thấp của An Minh vang lên. An Hòa cũng hiểu rõ ý anh trai mình nên vui vẻ cười cười nói vài lời với người phụ nữ. Dù ở trong hoàn cảnh nào, anh trai cậu cũng đều thực phong độ.

Sau khi lên xe, người phụ nữ nhìn thấy chú chó đang bị thương nằm trong vòng tay An Hòa ngủ, một vẻ rất nâng niu, trân trọng nên hỏi: “ Đây là chú chó của cậu sao? Trông thật đáng yêu.”

Nhận được lời khen dành cho chú chó đáng yêu của cậu, An Hòa thực vui vẻ nói lời cảm ơn.

Bất ngờ thay, An Minh ngồi ở ghế lái đằng trước lại bất ngờ nói: “ Chú chó của em rất đẹp.”

An Hòa như được ấn tạm dừng mất mấy giây, sau đó liền cười càng tươi. Không ngờ người anh trai lạnh lùng như một tảng băng lại có một mặt đáng yêu đến thế, trong lòng cậu cũng thật ấm áp.

Ở lúc An Hòa không chú ý, An Minh không biết đã nhìn gì trong kính chiếu hậu, bất ngờ nhăn mi lại, trong ánh mắt lạnh đến mức làm người bất giác phát run.

“ Được rồi, tôi sẽ chỉ đường.”

“ Đúng rồi, cậu cứ tiếp tục đi thẳng... quẹo trái...”

Chưa bao lâu, ba người một cún đã đến nơi. Trước mắt là một ngôi nhà không lớn không nhỏ, vừa đủ cho ba đến bốn người ở, xung quanh cũng có rất nhiều cây cối, nhà ở xung quanh cũng khá nhiều, mọi thứ thật im ắng chắc có lẽ để không thu hút đám tang thi đến.

Sau khi dừng xe lại, người phụ nữ bước chân vội vã đi vào nhà.

Cùng An Minh ra khỏi xe với một ít đồ dùng, cậu quan sát xung quanh thấy không có ai nên đem chiếc xe địa hình vào trong không gian luôn cho an toàn. Khi trước đã không thể không cảnh giác, bây giờ lại càng phải cảnh giác hơn. Mọi thứ đã được thu xếp ổn thỏa, An Hòa đang vui vẻ thì nhìn sang anh trai thì lại thấy anh đang âm trầm đánh giá ngôi nhà trước mắt này.

Có vấn đề gì sao?_ An Hòa suy nghĩ trong đầu.