Trình Tầm hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành quỷ nghèo túng không đóng nổi tiền ăn mà phải đến nhà hiệu trưởng xin ăn từng bữa một, nàng đã sớm theo chân nhị ca về nhà. Bởi vì chuyện hôm qua nên nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì, quyết định giữ im lặng cùng nhau đi về.
"Tối qua phụ thân nói với ta." Trình Khải mở miệng trước.
Bước chân Trình Tầm bỗng chậm lại, nàng "Dạ" một tiếng rồi lại nhanh chóng đuổi theo.
Trình Khải xoa xoa ngón tay một lát, chần chừ hồi lâu, sau đó mới nói: "Cứ quyết định như vậy đi, nhưng nếu đã quay lại thì phải chú ý cẩn thận một chút. Vẫn là quy tắc cũ, tránh xa đồng môn."
Đêm qua phụ thân đã nói chuyện với hắn, nếu phụ thân đã đồng ý cho tiểu muội tiếp tục đi học ở thư viện, người làm nhi tử như hắn tất nhiên không thể nói gì được nữa.
Ngay từ đầu, chuyện hắn lo nhất chính là tứ biểu đệ và tiểu muội ở chung một nhà, nhất định sẽ không tránh được chuyện chạm mặt nhau. Trong thời gian ngắn còn có thể che giấu một hai nhưng nếu kéo dài tất sẽ không tránh khỏi bị lòi đuôi chuột, tứ biểu đệ có thể sẽ nhìn thấu bí mật của tiểu muội. Lần trước ở Bắc Hương Bá phủ, đại cữu cữu đã từng ám chỉ đến chuyện thân càng thêm thân. Mặc kệ chuyện đó có thành hay không, hắn đều muốn ấn tượng của tiểu muội trong lòng tứ biểu đệ đẹp đẽ một chút.
Nhưng bây giờ… mà thôi vậy.
Trình Tầm nhẹ nhàng thở dài một cái, lúc này nụ cười mới xuất hiện trên mặt nàng: "Cảm ơn nhị ca, muội biết là nhị ca thương muội nhất mà."
Nàng không muốn chỉ vì chuyện đi học mà gây chuyện lộn xộn khiến người nhà không vui.
"Ồ, vậy sao?" Trình Khải giật giật khóe miệng, "Lần trước lúc ở chung với tam ca, không phải ta cũng nghe muội nói như vậy sao."
Hai huynh muội vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã băng qua con đường rợp bóng trúc về đến Trình trạch.
Trình Tầm nhìn thấy phụ thân Trình Uyên đang ngồi đó cùng với mẫu thân Lôi thị, có nhị ca Trình Khải và nhị tẩu Lư thị nên trong lòng cảm thấy thật sự ấm áp.
Trình Tầm càng cố gắng học tập, giờ Ngọ sau khi tan học, nàng đến kho sách lấy quyển sách chú giải đề thi, yên lặng cúi đầu đọc.
Qua một hồi lâu, Trình Tầm mới khép sách lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Vẫn chưa về sao?" Phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Trình Tầm không cần mở mắt ra cũng biết đó là Tô Lăng. Nàng nhẹ giọng đáp: "Bây giờ sẽ về ngay, huynh cũng nhanh đi về đi, nếu không trễ một chút thì thiện đường sẽ hết đồ ăn đấy."
Tô huynh đúng là một người hiếu học mà.