Thím Giang khẽ lắc đầu: "Vậy cháu đi đi, nếu có bị mắng thì cũng đừng khóc nhè."
"Mẫu thân mới không mắng cháu đâu." Tuy nói như vậy nhưng cuối cùng Trình Tầm cũng không cầm cá khô đi tìm mẫu thân. Nàng lấy một chiếc khăn dùng thêu hoa vẫn còn nguyên, kích động đi tìm mẫu thân lãnh giáo tài nghệ thêu thùa của bà.
Nàng ra khỏi phòng, bước qua khỏi nguyệt môn, khó khăn lắm mới không phải đối mặt với hai người đang bước về phía này.
Người đi đầu mặc một bộ trường sam, không ai khác chính là nhị ca Trình Khải của nàng. Người còn lại mặc một thân trường bào màu xanh lam, đi theo ngay sau nhị ca, cũng chính là Trương Dục mà nàng tưởng đã về rồi.
Trình Tầm thấy hai người này thì lập tức lui về phía sau, nấp vào một góc, cúi đầu nghiền ngẫm khăn thêu hoa trên tay.
Xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Không phải thím Giang nói Trương gia cữu cữu đã rời khỏi đây rồi sao, sao Trương Tứ vẫn còn ở đây vào giờ này?
Thấy nàng vẫn đang mặc nữ phục, Trình Khải ho nhẹ một cái, nói: "U U, không cần né tránh, đây là tứ biểu ca của muội, cũng không phải người ngoài."
"Dạ." Trình Tầm xoay người, rũ mắt, nói, "Tứ biểu ca."
Nàng thầm nghĩ, nhị ca nói đó là tứ biểu ca nhưng Trương Tứ chưa chắc đã nghĩ như vậy đâu. Người này trí nhớ rất tốt, cũng ghi thù rất lâu.
Đuôi mắt Trình Tầm nhanh chóng liếc thấy bàn tay nắm chặt vừa mới buông ra trong tay áo màu xanh lam của hắn, đồng thời nghe thấy giọng hắn cất lên: "Biểu muội."
Hai chữ "Biểu muội" vô cùng đơn giản, hoàn toàn không nghe ra cảm xúc gì.
Trình Tìm thấp giọng nói tiếp: "Nhị ca, muội có việc tìm mẫu thân, muội đi trước?"
Trình Khải bày ra khuôn mặt nghiêm túc, khẽ vung tay lên: "Muội đi đi."
Trình Tầm gật đầu chào hai người bọn họ rồi vòng sang bên cạnh đi tìm mẫu thân.
Đợi sau khi nàng đi xa, Trình Khải mới cười cười với biểu đệ, nói: "Ta thấy kinh thư các thứ của đệ thật sự không tệ nhưng về mặt toán học lại kém quá nhiều."
Trương Dục lơ đễnh trả lời: "Khoa cử cũng không coi trọng toán học."
Trình Khải liếc mắt nhìn hắn: "Khoa cử có coi trọng toán học hay không là một chuyện nhưng kỳ thi hàng tháng của thư viện Sùng Đức vẫn luôn có toán học."
"Như vậy không phải đã lãng phí tinh lực sao? Toán học có ích lợi gì? Không lẽ vào lúc thi hội còn phải vừa viết văn vừa viết 《 Toán kinh 》 sao?"
Trình Khải đã trở thành phu tử được mấy năm, vẫn luôn được người ta tôn kính, nay nghe Trương Tứ nói vậy thì cảm thấy không vui. Hắn nhàn nhạt trả lời: "Quân tử lục nghệ bao gồm lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ. Nếu toán học không quan trọng thì chắc chắn sẽ không được xếp vào quân tử lục nghệ. Nếu đệ đã vào thư viện vậy cũng nên tuân theo quy tắc của thư viện, nhanh chóng học bổ túc toán học. Cho dù không có ý định làm thần toán gì đó nhưng khả năng toán học cũng không thể không bằng U U lúc nàng mười tuổi chứ."
Trương Dục ngẩn người: "U U?"
Trình Khải mơ hồ có chút đắc ý: "Tuy nàng là một cô nương nhưng trên phương diện toán học, nàng không hề thua kém ta."
Trước mắt Trương Dục bỗng hiện lên gương mặt xinh đẹp kia của nàng, khóe miệng hắn hơi giật giật không cho là đúng, lòng thầm nghĩ có thật là nói nàng chăng?
Hắn biết tổ mẫu có ý muốn hắn lấy Trình U U, đối với quyết định này, thành thật mà nói hắn cũng không cảm thấy có gì phản cảm nhưng vẫn mơ hồ có chút khó chịu.
Hắn và nàng sao có thể trở thành phu thê? Rõ ràng khi còn bé, hắn vừa thấy nàng đã có ý nghĩ muốn bắt nạt nàng rồi, về sau còn xém chút gây ra họa lớn. Hơn nữa, cũng rất nhiều năm nàng không đến Trương gia.
Trong đầu hắn chợt hiện lên một ý nghĩ: Không biết đối với ý định của lão thái thái, nàng cảm thấy thế nào.
Sau khi Trình Tầm tạm biệt nhị ca bèn nhanh chóng đi luôn một mạch, không ngừng nghỉ xíu nào. Trong lòng nàng có chút ảo não, nếu sớm biết Trương Dục vẫn còn ở đây thì nàng đã đi chậm một chút rồi.
Lôi thị đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, thấy nữ nhi đến bèn để sách xuống, cười nói: "Con bị ai làm cho tức giận vậy?"
Trình Tầm sờ sờ gò má, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy ạ? Trên mặt con dính cái gì sao?"
Lôi thị không nhịn được cười nữa mà lấy tay dúi nhẹ vào trán nữ nhi: "Đúng vậy, viết ngay ở đây nè."
Trình Tầm giơ tay chặn tay bà lại, nở nụ cười: "Con không tức giận." Nàng để khung thêu sang một bên, tóm lấy tay áo mẫu thân, cười nói: "Mẫu thân, con mới gặp Trương Tứ, hắn đang đi cùng nhị ca, con cứ tưởng hắn đi rồi..."
"Thằng bé chưa đi, con cho rằng lần này hai người họ đến đây làm gì?" Lôi thị không trả lời mà chỉ nhân tiện nói thêm, "Tứ lang Trương gia đến thư viện nhà chúng ta để đi học."
Trình Tầm mở to hai mắt ngạc nhiên, nàng nhớ lần trước Trương Dục còn có kín đáo phê bình thư viện Sùng Đức, sao tự nhiên lại đến đây học? Nàng lẩm bẩm, "Không phải hắn học ở Quốc Tử Giám à?" Suy nghĩ một lát lại nói thêm, "À, con biết rồi, con nghe nói học sinh của Quốc Tử Giám nếu như thi đứng từ dưới đếm lên ba lần sẽ bị đuổi..."
Không phải chứ? Nhưng ngày đó, tại Bắc Hương Bá phủ, nhìn bộ dạng nói chuyện từ tốn tự tin của hắn không giống người đứng cuối? Vậy chỉ có thể nói tính tình của hắn rất tốt rồi.
Lôi thị cười khẽ: "Gì mà thi xếp từ dưới đếm lên? Trương gia cữu cữu của con nói nó gây chuyện đánh nhau ở Quốc Tử Giám nên bị đuổi."
Trình Tầm gật đầu: Thì ra là thế.
"Được rồi, U U." Lôi thị uyển chuyển lựa lời, "Theo ý của nhị ca thì sau này con không thể tiếp tục đến thư viện học nữa."
"A? Vì sao ạ?" Trình Tầm không ngờ mình lại bị liên lụy đến việc này, nàng hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Là bởi vì Trrương..."
Lôi thị dịu dàng nói: "Con đến thư viện học tập, người trong nhà biết cũng không sao, mọi người sẽ bao che cho con. Nhưng dù sao Trương Dục chỉ là thân thích, con đã từng mặc nữ trang xuất hiện trước mặt thằng bé, khó mà bảo đảm đến thư viện nó sẽ không nhận ra con. Nếu chẳng may không cẩn thận tiết lộ thân phận của con sẽ không tốt." Bà nhẹ nhàng sờ đầu nữ nhi, giọng nói càng thêm dịu dàng: "U U của ta, sau này con phải lập gia đình nữa."