Nhận Nhầm Nam Phản Diện Thành Nữ Chính

Chương 56

Đôi tay mềm mại của nàng vừa đυ.ng trúng đầu vai, thân thể Tô Lăng lập tức cứng đờ, hai tai cũng đỏ bừng lên, cậu cất giọng trầm thấp mà gấp gáp: "Đừng lộn xộn!"

"Hả?" Trình Tầm hoảng hốt, con thỏ ôm trong tay suýt chút bị đánh rơi, nàng hơi lui về sau, cất giọng cam đoan: "Ta không động, ta không động..."

Nàng nghĩ thầm, vậy mà quên mất, Tô Lăng không biết nàng là nữ nên khi nàng đυ.ng phải, cậu mới có phản ứng lớn như vậy. Thế nhưng nàng có phần khó hiểu, không phải trước đó cậu ấy cũng đưa tay gỡ túi đựng tên nàng đeo trên vai sao? Tại sao lúc đó không có chuyện gì?

Tô Lăng hơi rũ mắt, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nhìn thấy nàng kinh hoảng dừng lại như vậy, cậu đoán có lẽ do mình quá mức dữ dằn làm nàng sợ. Tô Lăng cúi đầu ho khan, nhanh chóng tìm lý do thoái thác: "Huynh không cần xen vào, chú ý đến con thỏ kia là được. Nó đang bị thương, đừng đυ.ng vào vết thương của nó."

"... Ừ." Trình Tầm trịnh trọng gật đầu, không khỏi nắm chặt lấy con thỏ trong tay, "Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ không làm nó bị thương."

Nàng khẽ thở dài một hơi, cúi đầu nhìn con thỏ được băng bó vết thương kỹ lưỡng nằm trong lòng mình rồi lại đưa mắt nhìn đám hoẵng với gà rừng đã nghẻo củ tỏi trong tay Tô Lăng, không biết vì sao cảm thấy có chút kỳ quái.

Vì sao cậu ấy lại chỉ thương xót thỏ rừng mà không hề nương tay với đám gà rừng hay hoẵng này? Là do không kiểm soát được lực bắn hay là thỏ có gì đặc biệt? Nàng đột nhiên nhớ ra Tô Lăng từng khen thỏ rừng đẹp, nàng suy nghĩ một lúc lâu, suy đoán có lẽ không phải do thỏ rừng đẹp mà do Tô Lăng là nhan khống?

Trình Tầm cúi đầu nhìn con thỏ ủ rũ xám ngoét như tro kia rồi lại đưa mắt nhìn Tô Lăng một cái, ánh mắt có chút phức tạp.

Thẩm mỹ như vậy khá là đặc biệt.

Tô Lăng không biết vì sao Trình Tầm bỗng nhiên lại lâm vào trầm tư, rõ ràng lúc trước có nhiều con mồi nàng còn hăng hái vui vẻ. Nghĩ nghĩ một hồi, cậu vẫn cảm thấy là do câu "Chớ lộn xộn" kia của mình gây ra.

Cũng không phải cậu không muốn nàng chạm, cậu chỉ là...

Có phải mình đã làm nàng hoảng sợ rồi không?

Hai người ai cũng mang theo một bụng tâm sự cùng nhau bước đi. Mặc dù mới tháng bảy nhưng mặt đất trong rừng cây đã phủ đầy lá khô.

Tô Lăng ho nhẹ: "Thực ra, ta..." Vừa mới nói được nửa câu, bỗng nhiên cậu cảm thấy dưới chân hẫng một cái, nghĩ thầm hỏng rồi, nghiêng đầu nhìn Trình Tầm thì thấy trên mặt nàng cũng là vẻ kinh hoảng không thôi.

Dưới chân bọn họ đứng không phải mặt đất chắc chắn mà là một khoảng không, bên dưới chất đầy cỏ khô.

Tô Lăng nhanh chóng ra quyết định, cậu vứt hết con mồi trong tay, vươn tay kéo lấy Trình Tầm nhưng chỉ vừa đυ.ng đến cánh tay nàng, chưa kịp nhảy ra ngoài thì hai người đã cùng rơi thẳng xuống dưới hố.

"A..." Trình Tầm khẽ hô một tiếng, cảm giác không trọng lực này làm nàng kinh hoảng, giơ tay vẫy vùng lung tung muốn bắt được điểm tựa nào đó, "Tô..."

Hai người đang ở giữa không trung, Tô Lăng không có chỗ nào để mượn lực, chỉ đành đưa tay ra cố gắng bảo vệ Trình Tầm: "Đừng... ."

Chữ "sợ" chưa kịp nói ra, hai người họ đã cùng ngã xuống đáy hố.

Cái hố này không sâu, ước chừng khoảng một trượng. Tô Lăng thở phào một hơi, nhẹ giọng an ủi người bên cạnh: "Có lẽ đây là cái hố người ta dùng để bắt thú..."

Thế nhưng Trình Tầm lại chau mày, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Trong lòng Tô Lăng chợt căng thẳng: "Sao vậy?"

"Ta, hình như ta bị trật chân." Giọng Trình Tầm hơi run rẩy, trong lòng lại thầm nhủ quả nhiên không thể mở miệng nói bậy, lần trước nói bị trẹo chân, bây giờ đã thành sự thật mất rồi.

Đau đớn bắt đầu lan dần từ mắt cá chân, Trình Tầm dựa lưng vào người Tô Lăng, không dám đứng thẳng.

"Chân bị thương?" Tô Lăng nghe nàng nói thì hai mắt hơi trầm xuống, cậu xoay người, nương theo ánh mặt trời nhìn thấy hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt, đôi mắt ngấn lệ, không phát hiện ra ngực cũng có chút hít thở không thông. Cậu hít sâu một hơi, bỏ cây cung trong tay xuống rồi trầm giọng: "Đau không? Để ta nhìn xem!"

Trình Tầm vẫn đang chìm trong đau đớn thoáng giật mình khi Tô Lăng đưa tay tới gần, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp đưa con thỏ đang ôm trong ngực cho cậu: "Đây, huynh ôm nó đi."

Tô Lăng không ngờ nàng sẽ ném sang một vật nóng hổi, đã vậy lại còn có thể động đậy. Cậu cau mày, theo bản năng muốn ném đi nhưng nghĩ nghĩ một hồi, biết nàng vô cùng thích con thỏ xấu xí này. Nếu cậu thật sự làm nó bị thương thì dù nàng không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu. Thế là cậu khom lưng nhẹ nhàng đặt con thỏ xuống đất.

"Chân huynh đau, không thể đứng được nữa, huynh ngồi xuống trước đi." Ánh mắt Tô Lăng trầm xuống, nhìn lướt qua đáy hố chỉ thấy chất đầy cỏ khô lá rụng, thế nào cũng không thể gọi là sạch sẽ. Hàng lông mày cậu nhíu chặt lại, tìm một nơi khá thuận mắt rồi mươi đỡ Trình Tầm ngồi xuống, nói, "Trên mặt đất có một xíu lá rụng cỏ khô, không quá sạch sẽ, nhưng bây giờ không phải là lúc lo lắng những thứ này, huynh ngồi xuống để ta xem thế nào."

Trình Tầm đau dữ dội, mặc cho Tô Lăng đỡ mình, miễn cưỡng ngồi xuống. Chỉ cần hơi chuyển động một tí thôi là đã đau đến mức cau mày, nàng cắn môi cố nhịn đau, không để bản thân rên thành tiếng.

Tô Lăng nửa ngồi xổm bên cạnh Trình Tầm, đưa tay muốn kiểm tra chân nàng.

Trình Tầm bị cậu dọa đến mức hoảng hồn, rụt chân lại. Trong lúc đó không cẩn thận đυ.ng phải mắt cá chân, nước mắt ngay lập tức ào ào chảy xuống.

Thấy khuôn mặt đen nhẻm của nàng giàn giụa nước mắt, Tô Lăng hoảng hốt không thôi, ngay lúc cậu định lấy khăn lụa ra lau nước mắt cho nàng thì phát hiện ra khăn tay nãy giờ vẫn đang quấn trên đùi con thỏ xấu đui xấu mù kia. Tô Lăng hơi do dự nhưng sau cùng vẫn đưa tay áo lên lau nước mắt cho nàng.