Nhận Nhầm Nam Phản Diện Thành Nữ Chính

Chương 53

Nàng vốn nghĩ chân thỏ vẫn còn đang chảy máu, nếu sau này muốn nuôi nó thật khỏe mạnh thì bây giờ tốt nhất phải băng bó vết thương nhưng hôm nay nàng không mang theo khăn tay, mà mượn khăn tay của người khác để băng bó vết thương cho thỏ thì có hơi vô lý.

Tô Lăng lại chỉ nhướng mày một cái, đáp: "Có."

Cậu đưa tay vào trong ngực lần mò một hồi, sau đó lấy ra một mảnh khăn lụa.

Nhìn theo động tác của cậu, mí mắt Trình Tầm không khỏi có giật giật, gương mặt lại bắt đầu nóng lên. Nàng nghĩ mình đã trở nên xấu xa mất rồi. Đối phương vậy mà thật sự có tài, ngực của Tô Lăng thoạt nhìn rất bình thường, không biết đã dùng phương pháp gì mà thực sự một xíu cũng không nhìn ra đây là thân hình của một cô nương.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Trình Tầm cưỡng chế xóa đi. Nàng lặng lẽ tự mắng mình một câu, cả ngày mi đều nghĩ cái quỷ gì vậy? Người ta tốt bụng như vậy nhưng mi lại suy nghĩ đến vóc dáng người ta! Rất xấu đó, Trình Tầm, mi trở nên xấu xa quá rồi.

Tô Lăng hoàn toàn không biết chuyện gì, chỉ thấy nàng đột nhiên dời mắt đi chỗ khác, dường như có chút xấu hổ. Cậu hơi ngẩn ra, nhớ đến chuyện từng cho nàng mượn khăn tay để lau mồ hôi.

Chính là vào ngày hôm đó, cậu mới nảy sinh sự hoài nghi với thân phận của nàng.

Chẳng lẽ nàng muốn chuyện xưa lặp lại sao?

Cậu nghĩ, mấy thứ như khăn lụa này từ trước đến nay vẫn luôn có chút hương vị kiều diễm mập mờ.

Tô Lăng ho nhẹ một tiếng, giả bộ như chưa phát giác sự khác thường của nàng, để cung tên sang một bên rồi cúi đầu xuống gần nàng, một tay cầm khăn lụa, một tay kéo lấy chân con thỏ, băng bó sơ sơ vết thương của nó lại rồi tùy tiện thắt một cái nút thắt.

Con thỏ vốn đang vùi vào lòng Trình Tầm nên lúc Tô Lăng băng bó vết thương cho nó có chút bó tay bó chân, chỉ sợ không cẩn thận sẽ xúc phạm đến nàng.

Đợi đến lúc thắt nút xong, cậu lập tức lui sang một bên, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi mà vành tai cũng hơi đỏ lên.

"Cái khăn lụa này không phải cái trước đây." Tô Lăng thấp giọng nói.

"Hả?" Trình Tầm ngẩn người, đột nhiên nhớ đến lần bị trôi phấn ở giáo trường. Nhớ tới chuyện xưa, nàng không khỏi có chút chột dạ, có điều nhìn biểu hiện bây giờ của Tô Lăng thì hình như cậu ấy cũng không nhận ra gì cả?

Nghĩ như vậy, nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, bèn gật đầu một cái: "Ừm."

"Cái lần trước ta vẫn còn giữ." Tô Lăng từ từ thở ra một hơi, cả người đã tự nhiên hơn rất nhiều.

Vốn dĩ chiếc khăn mặt kia cũng không có gì đặc biệt, điểm đặc biệt duy nhất chính là lần cưỡi ngựa bắn cung trước, nó đã được ngâm qua một loại thuốc, nghe nói có thể hút mồ hôi hút bụi, thế nhưng rốt cuộc có thể hút mồ hôi hay hút bụi không thì cậu vẫn không biết.

Ngày đó, nàng là học trò duy nhất trong thư viện đứng ra bênh vực cậu nên khi nàng bị phạt, cậu có để ý đến nàng một chút. Nhìn thấy mặt nàng lấm tấm mồ hôi, chật vật không chịu nổi, trong lòng cậu khẽ động mới đưa cho nàng chiếc khăn tay bằng lụa mà bản thân chưa bao giờ dùng. Không ngờ lại có thể phát hiện bí mật của nàng, việc này coi như là chuyện vui bất ngờ.

Tô Lăng hơi rũ mắt xuống, nếu trước đó không biết nàng là nữ tử thì chưa chắc cậu có thể đoán được tâm tư của nàng đối với mình.

Lại nói tiếp, có lẽ hai người bọn họ còn phải cảm ơn chiếc khăn kia.

Trình Tầm vẫn đang chột dạ nên không muốn nói đến chiếc khăn lụa kia nữa, nàng hàm hồ lên tiếng, cố gắng dời trọng tâm câu chuyện đi chỗ khác: "Tô huynh, huynh nhìn ta ôm thỏ nè, có giống như Hằng Nga… à, thỏ ngọc của Hằng Nga vào ngày rằm không?"

Trình Tầm nói thầm, nguy hiểm thật, may mà mình kịp thời chữa cháy, nếu không, người khác không nghi ngờ cũng uổng? Làm gì có nam tử nào lại so sánh mình với Hằng Nga?

"Thỏ ngọc... của Hằng Nga?" Hai mắt Tô Lăng chợt hiện lên ý cười nhè nhẹ, ánh mắt cậu hơi do dự nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đen nhẻm của nàng, trong đầu đột nhiên không khống chế được mà hiện lên hình bóng nàng mặc một thân nữ phục xinh xắn dịu dàng đứng ngay trước cửa thư viện dưới ánh chiều chạng vạng.

Tô Lăng nhẹ nhàng gật đầu, cất giọng: "Giống lắm."

"A?" Trình Tầm cúi đầu trả lời, "Không đúng, cũng không thể nói như vậy, con thỏ rừng này màu xám còn thỏ ngọc màu trắng mà."

Tô Lăng liếc mắt nhìn con thỏ rừng nãy giờ vẫn luôn vùi người vào ngực nàng, khuôn mặt cậu không nhịn được mà hơi nóng lên, cũng không phản bác: "Đúng vậy."

Trình Tầm chớp mắt nhìn Tô Lăng, sau đó lại tiếp tục chuyển hướng câu chuyện: "Nói mới nhớ, cũng sắp đến tết Trung Thu rồi, tết Trung Thu thư viện sẽ cho nghỉ, Tô huynh sẽ về nhà chứ nhỉ?"

Tô Lăng khom lưng nhặt cung tên dưới đất lên, dùng biểu cảm nhàn nhạt trả lời nàng: "Có thể sẽ không về, nhà ta khá xa."

Trình Tầm kinh ngạc: "Không phải kinh thành chỉ cách đây khoảng ba mươi dặm đường thôi sao?" Vừa nói dứt lời, nàng lập tức cảm thấy hối hận, người ta nói "khá xa" không phải chỉ đang muốn tìm một cái cớ thôi sao.

Nàng rơi vào suy tư, tự nghĩ có lẽ là do Tô Lăng cải trang thành nam sinh đến thư viện học tập nên mới cãi vã với người nhà, vậy nên không chỉ ngày thường mà ngay cả ngày lễ cũng không thể quay về thăm nhà sao?

Nàng nghĩ thế lại không khỏi thông cảm hơn, trong lòng lại sinh ra chút ảo não. Thật là, lại sát muối vào vết sẹo của người ta. Nàng giật giật khóe miệng, cố gắng nói chuyện lần nữa: "Ồ, không về à, không về cũng không sao, ta cũng không về nhà với gia gia nãi nãi mà vẫn thường ở lại thư viện."

Tô Lăng đưa mắt nhìn nàng, gật đầu mỉm cười: "Ừ."

Hai người lững thững tiếp tục đi về phía trước.

Trình Tầm lại bắt đầu tùy tiện tìm chủ đề: "Bản thân ta thực sự rất thích mấy dịp lễ tết..."