Nhận Nhầm Nam Phản Diện Thành Nữ Chính

Chương 44

Lôi thị khẽ giật mình: "Hắn có nói gì với con không?"

Bà hơi ngạc nhiên khi nữ nhi vẫn còn nhớ chuyện cũ hồi nhỏ, vừa nhắc đến chuyện đó, lòng bà lại không khỏi cảm thấy tức giận.

"Cũng không có gì, chỉ nói một hai câu không lọt tai, sau đó rời đi." Trình Tầm kéo lấy cánh tay mẫu thân, nhẹ giọng năn nỉ, "Mẫu thân, con không muốn thấy hắn, chúng ta đừng nói chuyện liên quan đến bọn họ nữa, người chải đầu cho con đi. Con cảm thấy người chải đầu là thoải mái nhất, chải xong con sẽ đi ngủ." Nàng nói dứt lời bèn đứng dậy, đến ngồi trước bàn trang điểm, sau đó cầm lấy cây lược bằng gỗ đào nhét vào tay bà: "Mẫu thân chải xuôi xuống là được."

Lôi thị nhận lấy chiếc lược, để Trình Tầm ngồi vào ghế, bà dùng một tay khe khẽ vuốt ve đỉnh đầu nữ nhi lại vừa dùng một tay khác bắt đầu chải tóc.

Đỉnh đầu Trình Tầm tê tê buồn buồn, cả người cũng bắt đầu trầm tĩnh, miệng lại không ngừng lẩm bẩm: "Trong sách nói, “Xuân tháng ba, mỗi sáng chải đầu, một hai… trăm cái.” Bây giờ là ngày mùa hạ nên phải đổi thành hạ tháng sáu, mỗi đêm chải đầu, ba bốn trăm cái. Có phải là ngoảnh đầu tóc bay?"

Biết rõ nữ nhi nói nhảm nhưng Lôi thị vẫn cười: "Chỉ biết nói linh tinh."

Đối với chuyện nữ nhi làm nũng gần gũi, Lôi thị không hề chán ghét mà còn vui. Bà chải từng chút từng chút một, vô cùng nhẹ nhàng, nhìn thấy nữ nhi hai mắt khép hờ, khóe môi nhẹ nhàng cong lên mang theo chút ý cười, giống như một con mèo nhỏ đang được người gãi bụng.

Đáy lòng tràn đầy tình cảm dịu dàng, bà nhẹ nhàng cất giọng: "Phụ mẫu mất sớm khi ta còn bé nên ta đi theo Chu ma ma đến Trương gia. Lão thái thái thương xót ta không cha không mẹ nên ban bốn nha hoàn để sai bảo, thế nhưng với ta, thân thiết nhất vẫn là Chu ma ma. Chu ma ma chải đầu là êm nhất..."

Trình Tầm im lặng, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Mẫu thân của nàng tính tình ôn hòa nhưng đáng tiếc số mệnh lại không tốt. Tuổi còn nhỏ mà phụ mẫu đã mất sớm, phải chịu cảnh ăn nhờ ở đậu nhà người khác, sau này lại yên lặng nhận lấy thϊếp bài mà đến Trình gia làm kế thất. Có một chuyện nàng hiểu rất rõ, cảm giác của mẫu thân với Trương gia chính là sự mang ân. Thế nên lúc nhị thúc đưa ra ý định muốn nhận một người con của chi trưởng làm con thừa tự, bà mới đồng ý để Trình Thụy đi.

Trình tầm tỉnh táo lại, nhỏ giọng phản bác: "Không phải, mẫu thân không hề vụng về, người khéo hơn con rất nhiều."

Lôi thị nhẹ nhàng vỗ đầu nữ nhi một cái, sẵng giọng: "Ngay cả một cái hà bao cũng không thêu xong thì có ai vụng về qua nổi con?"

"... Cũng không phải, chủ yếu là do con không luyện tập mà thôi." Trình Tầm thấp giọng lí nhí, lời nói chẳng có bao nhiêu sức nặng. Từ nhỏ nàng đã thích đọc sách chứ hoàn toàn không chút hứng thú với chuyện may vá thêu thùa. Lớn thêm chút nữa, nàng lại giả nam đến thư viện học tập, thế là thời gian luyện tay nghề thêu thùa lại càng không có nhiều.

Nhớ đến hà bao, đột nhiên Trình Tầm nhớ ra người duy nhất trong thư viện mình từng tặng túi tiền hình như là Tô Lăng. Hôm nay lúc chạng vạng còn gặp cậu ấy trước cửa thư viện. Nàng thầm nhủ, may mà đầu óc mình nhanh nhẹn phản ứng kịp.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.

Lôi thị khẽ cười một tiếng, rõ ràng không tin: "Được, vậy con luyện cho thật tốt vào. Chờ sau này đến tuổi cập kê không chừng còn có thể làm cho ta một bộ y phục hoặc một đôi giày đó."

Trình Tầm "a" một tiếng, còn chưa đến hai năm nữa.

Lôi thị lại chải thêm một lúc mới để chiếc lược xuống: "Tóc đã chải xong. Ngày mai còn phải đến thư viện, con nghỉ ngơi sớm một chút."

"Dạ." Trình Tầm liên tục gật đầu, cười hì hì, "Được mẫu thân chải đầu, đêm nay nhất định con có thể ngủ ngon." Nàng tự mình tiễn mẫu thân ra cửa, tắt đèn, ôn lại một vài kiến thức mới học và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bên kia, trước khi nghỉ ngơi, Lôi thị nói với trượng phu: "Mấy ngày nữa thϊếp sẽ vào kinh, về Trương gia nói với lão thái thái là không được."

Trình Uyên đang xem sách có chút ngẩn ra: "Cái gì?"

Lôi thị hít sâu một hơi, gỡ khuyên tai ra, chậm rãi nói: "Thϊếp đã thử thăm dò ý của U U, con bé không thích Trương gia. Mà hình như lão tứ kia của Trương gia cũng không có ý với nàng, nếu miễn cưỡng ép hai đứa nhỏ ở chung với nhau, trái lại cũng không phải chuyện tốt." Giọng bà từ từ nhỏ lại, "Trương gia có ân với thϊếp, thϊếp sẽ tự trả. Chỗ còn thiếu, thϊếp cũng đã lấy một đứa con trai bù vào rồi. Nếu vẫn chưa đủ thì kiếp sau tiếp tục trả là được. Thϊếp không muốn làm U U liên lụy..."

Bà nói xong khẽ nức nở một tiếng, nước mắt giống như hạt châu trong xâu chuỗi đứt đoạn rớt xuống không ngừng.

Dưới ngọn đèn, Lôi thị ngồi rơi lệ.

Trình Uyên không khỏi cảm thấy hoảng loạn, vội vàng bỏ sách xuống, đen phía sau thê tử: "Sao lại nói mấy lời như vậy? Cái gì mà còn ân tình? Không phải chúng ta rất tốt sao? Chẳng qua lão thái thái cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, nàng và U U đã không đồng ý thì chuyện này từ chối là được. Chút chuyện này đâu đáng để nàng khóc? U U cũng có khóc nhè như vậy đâu..."

Ông cầm khăn tay muốn lau đi giọt lệ trên khóe mi của bà nhưng lại bị tránh đi khiến ông không khỏi có chút ngượng ngùng: "Đừng khóc, nàng khóc nữa sẽ xấu đó."

Lôi thị khẽ quát: "Cũng đã là thiếu phụ luống tuổi đã có chồng, còn xấu đẹp cái gì?"

"Sao chứ, thiếu phụ luống tuổi có chồng sao? Thiếu phụ có chồng luống tuổi nhà ai mà như mười tám thế này?" Trình Uyên không còn vẻ mặt nghiêm túc như trước mặt người khác nữa.

Nhưng Lôi thị vẫn xụ mặt: "Chàng không cần dỗ dành thϊếp, thϊếp và chàng nói việc chính. Việc này ta không đồng ý."

Trình Uyên đưa khăn tay đến trước mặt bà, thấp giọng nói: "Không đồng ý thì không đồng ý. Ta cũng thương U U, con bé vẫn còn nhỏ. Nó ở thư viện..."