Nhận Nhầm Nam Phản Diện Thành Nữ Chính

Chương 24

Đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt của người sau lưng, nàng vừa kịp đổi lại lời ngay trước khi ra khỏi miệng rồi cười yếu ớt nhìn cậu ấy. Nhiều ngày nay nàng vẫn luôn bận rộn nên không chú ý đến Tô Lăng ngồi phía sau nữa.

Không bỏ sót tia sáng chợt loé trong đôi mắt Trình Tầm vào khoảnh khắc xoay người nhìn thấy mình, Tô Lăng rũ mắt xuống nhưng môi lại hơi cong lên, "Không có gì, đầu vai huynh có gì đó nên ta phủi xuống giúp thôi."

"À." Trình Tầm đáp lời, tiện tay phủi phủi đầu vai rồi mỉm cười với cậu, "Cảm ơn." Nàng nói lời cảm ơn xong bèn tiếp tục bước về phía trước, thế nhưng lại không tự chủ được mà thả chậm bước chân, cùng đi với Tô Lăng.

"Huynh rất thích toán học sao?" Dường như Tô Lăng chỉ vô tình hỏi đến.

"Rất th... Cũng thường thôi." Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã bước ra khỏi học đường, Trình Tầm cười một tiếng, "Dù sao cũng là khóa trưởng môn toán, không thể học quá kém được." Nghĩ nghĩ một chút, nàng lại bổ sung thêm, "Trên thực tế thì ngoại trừ cưỡi ngựa bắn cung, các môn còn lại ta đều thích."

"Cưỡi ngựa bắn cung..." Tô Lăng nghe vậy không khỏi nhớ đến tình cảnh lần kiểm tra môn cưỡi ngựa bắn cung trước đó, Trình Tầm đã xếp hạng nhất từ dưới đếm lên nên phải chạy bộ xung quanh giáo trường. Đầu lông mày cậu khẽ động đậy, nói tiếp, "Thực ra cưỡi ngựa bắn cung không có gì khó cả, nếu huynh thật sự muốn học thì..."

Đối với câu nói "Cưỡi ngựa bắn cung không có gì khó cả", Trình Tầm không quá đồng ý: Đối với huynh thì không khó nhưng đối với ta, nó lại rất khó đấy. Có điều nàng cũng không muốn tiếp tục kéo dài đề tài này nữa, vừa nhắc tới chuyện cưỡi ngựa bắn cung, trước mắt nàng lập tức không khống chế được mà hiện ra khuôn mặt đen thui đầy nghiêm túc của Cao phu tử. Nàng bèn khoát tay ngăn cậu nói tiếp: "Chúng ta không nói chuyện này nữa, huynh đã đói bụng chưa? Nhanh đến thiện đường đi, ta cũng đói bụng."

Nàng vừa phất tay vừa cười với Tô Lăng, để lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết: "Sau giờ Ngọ gặp lại." Rồi chạy về hướng Trình gia.

Sau khi Trình Tầm đi khỏi, Tô Lăng mới nhẹ nhàng nói một câu: "Sau giờ Ngọ gặp lại."

Ngày hè nóng bức, buổi trưa lại càng nóng hơn. Sau khi ăn trưa xong, Trình Tầm nghỉ ngơi một chút mà suýt tí đã bị muộn, cũng may cả buổi chiều sau đó đều rất thuận lợi, không hề xảy ra chuyện kỳ lạ gì.

Mãi đến sau khi học xong, phu tử và những học trò khác đã thu dọn đồ đạc rời khỏi học đường mà Trình Tầm viết xong một trang giấy nữa mới thu thập đồ đạc, vừa chuẩn bị rời đi, đột nhiên có người đưa một tờ giấy đến trước mặt nàng.

Trình Tầm ngẩng đầu, tầm mắt chuyển từ tờ giấy qua đến chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc bích trắng noãn rồi lại rơi vào bộ trang phục màu thanh thiên, tiếp đó là đến đồng tử đen thẫm như mực của thiếu niên. Nàng khẽ run rẩy: "Đây là..."

"Không phải bảo rằng có vấn đề gì khó thì đưa cho huynh sao?" Vẻ mặt Tô Lăng không chút gợn sóng.

"A, đúng, đúng là có chuyện này." Trình Tầm gật đầu, thuận tay nhận lấy tờ giấy, "Vậy hôm nay ta nhất định sẽ đi tìm Dương phu tử để hỏi."

"Huynh không xem trước một chút à?" Tô Lăng cau mày. Không phải buổi sáng còn cùng người khác nghiên cứu thảo luận sao?

"... Huynh nói đúng." Sau khi cậu nói như vậy, vốn dĩ Trình Tầm đã đứng lên lại ngồi xuống, lấy ra một cây bút đồng thời tiện tay chỉ một cái, "Huynh cũng ngồi đi."

Tô Lăng chỉ "ừ" một tiếng nhưng không hề ngồi xuống như lời nàng nói mà đứng ngay bên cạnh nàng.

Trình Tầm không để ý, nàng suy nghĩ cẩn thận về đề mục mà Tô Lăng đưa tới, rất mới mẻ, rất lắt léo, trước đây nàng chưa từng thấy qua bao giờ. Nàng cũng đã có ý tưởng sơ bộ, sau khi tự giải thử một lần, thấy kết quả không sai mới vừa cười vừa nói với cậu: "Ta chỉ biết đại khái như vậy."

"Ừ? Vậy giải thích thế nào?" Dưới chân Tô Lăng bất động nhưng thân thể lại hơi nghiêng về phía trước khiến cậu cách nàng ngày càng gần thêm.

"Đây, huynh xem..." Trình Tầm vừa giảng giải vừa lấy bút viết viết vẽ vẽ, hai mắt sáng ngời, "Là như vậy? Đúng không?"

Tô Lăng nhẹ nhàng "à" một tiếng rồi tự lấy chiếc bút trong tay nàng, chấm mực một cái: "Vậy ở đây, có phải cũng có thể làm như vậy hay không?"

Trình Tầm thấy cậu chấm xuống viết vài nét bút lại mở ra một kiểu ý tưởng khác, hai mắt nàng đột nhiên sáng ngời: "Đương nhiên có thể." Trong chớp mắt, nàng thực sự khen ngợi cậu từ tận đáy lòng, "Huynh rất lợi hại."

A, Trình Tầm đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lăng là lúc nàng đang bị Dương phu tử phạt đứng bên ngoài, lúc đó Dương phu tử ra đề gà thỏ một l*иg, trước khi nàng viết ra đáp án, Tô Lăng đã đọc đáp án xong rồi.

Nếu nói vậy thì trình độ toán học của Tô huynh hẳn cũng sẽ rất tốt.

"Không cần đưa cho... Dương phu tử nhìn nữa chứ?"

"Không cần." Nét mặt Tô Lăng nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình gì, cậu nhẹ giọng nói, "Đề này là ta tìm được trong kho sách nên không có đáp án."

Nhắc đến kho sách, Trình Tầm có chút chột dạ và tiếc nuối. Ngày ấy, sau khi nhị ca căn dặn xong, nàng cũng không qua đó nữa. Trước kia nàng còn là khách quen của kho sách đấy. Nhìn trái nhìn phải xong, Trình Tầm nói với cậu: "Gần đây Tô huynh không đi chơi xúc cúc sao?"

"Ừ, cứ thắng mãi nên cũng không có ý nghĩa gì cả."

Trình Tầm: "..." Nàng lại thu dọn đồ đạc một lần nữa rồi nói, "Ta về trước đây."

"Không đến kho sách xem một chút sao? Trời còn chưa tối mà."

Giọng nói của thiếu niên sạch sẽ mát lạnh giống như tơ tằm, vô cùng mị hoặc.

Bước chân Trình Tầm bỗng nhiên chậm lại, nàng thoáng do dự rồi mới nhẹ giọng đáp: "Cũng được." Đáy lòng có chút ngứa ngáy, nàng thực sự muốn nhìn xem quyển sách mà Tô Lăng đã tìm được kia. Nàng tự nhủ dù sao cũng còn sớm, về nhà cũng chỉ ngồi trong phòng hoặc ra sân hóng mát nhưng đến kho sách coi một chút, đọc nhiều sách hơn một chút cũng không phải chuyện xấu. Nhị ca không muốn nàng ở đó lâu, vậy nàng xem xong rồi trở về ngay lập tức là được.