Nhận Nhầm Nam Phản Diện Thành Nữ Chính

Chương 17

Dù sao bây giờ cũng không cần phải đến kho sách nữa, từ đây đến kho sách nhiều lắm cũng chỉ có thể đọc được hai khắc đồng hồ rồi lại phải quay về nhà ăn cơm, như vậy quả thật vô cùng phiền phức.

Nhưng Tô Lăng lại nhíu mày: "Không phải vừa rồi huynh nói muốn đến kho sách đọc sách sao?"

"Đúng vậy, không sai, là ta đã nói như vậy, nhưng không phải sắp đến giờ cơm trưa rồi sao?" Trình Tầm hơi đuối lý, dù sao thì lật lọng cũng không phải chuyện gì vinh quang cho lắm.

"Đã mấy ngày nay huynh không đến kho sách….”

Trình Tầm ngượng ngùng cười cười, ngay lúc đang muốn trả lời, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói vô cùng tinh tế: "Xin hỏi, đây là thư viện Sùng Đức phải không?"

Giọng nói này vừa non nớt vừa nhẹ nhàng, Trình Tầm vô thức quay đầu liền thấy được không xa bên dưới bậc thang là một thiếu nữ mặc váy áo màu xanh lam. Thiếu nữ kia tuổi chừng mười bốn mười lăm, dung mạo xinh đẹp, thân hình duyên dáng thướt tha, mặc dù trông có chút mệt mỏi do đường xa nhưng vẫn không thể nào che hết đi nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần. Nàng ấy sờ sờ tay nải trên đầu vai, nhẹ nhàng cười một tiếng rồi lặp lại câu hỏi thêm lần nữa: "Hai vị công tử, xin hỏi đây có phải là thư viện Sùng Đức không?"

Trình Tầm kinh ngạc quay nhìn về phía bốn chữ lớn “Thư viện Sùng Đức” được mạ vàng ngay cổng thư viện, ngơ ngác gật đầu: "Đúng…. rồi! Đây chính là thư viện Sùng Đức."

Trong lòng nàng có chút tiếc nuối, một cô nương đẹp mắt như vậy nhưng đáng tiếc lại không biết chữ.

Thiếu nữ kia nở một nụ cười cảm ơn đầy xinh đẹp, yêu kiều với nàng, sau đó lại hỏi tiếp: "Như vậy, xin hỏi ở đây có phải có một vị phu tử họ Dương?"

Tô Lăng lách người qua, đứng chắn trước mặt Trình Tầm, không chờ Trình Tầm đáp lời, cậu đã giành nói trước: "Không có."

"Không có sao?" Cơ thể thiếu nữ khẽ run, vẻ mặt đầy thất vọng.

Trình Tầm thấy thế liền nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Tô Lăng, nhìn cậu một cái, có chút không tán đồng. Có điều nàng cũng nhanh chóng thông cảm, Tô huynh chỉ vừa mới đến thư viện chừng một tháng nên không biết hết mấy vị phu tử ở đây cũng là chuyện bình thường.

Nàng bèn ôn hòa cười với thiếu nữ một tiếng: "Có."

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt ngăm đen của nàng tràn đầy ý cười, lại là cười với một người xa lạ lần đầu gặp mặt.

"Thật sao?" Trong mắt thiếu nữ tràn ngập vui mừng, nàng ấy bước vài bước lên bậc thềm rồi dừng lại bên cạnh hai người, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trình Tầm, "Vậy, đó có phải là Dương Đức, Dương phu tử đến từ Thanh Châu? Mọi người còn gọi là Thần toán tử?"

Thái độ khẩn thiết của nàng ấy khiến Trình Tầm cảm thấy hơi mất tự nhiên: “Cô nương là….”

Dương Đức phu tử quả thật đến từ Thanh Châu, cũng phụ trách dạy toán học nhưng có phải là Thần toán tử hay không thì nàng không rõ lắm.

Thiếu nữ tháo tay nải xuống, lấy ra một vật: "Đây là giấy thông hành của ta, ta đến từ Thanh Châu, là nữ nhi của ông ấy."

Trình Tầm mở to hai mắt nhìn, nàng từng láng máng nghe nói rằng người nhà của Dương phu tử đã không còn trên nhân thế nữa, chỉ để lại ông ấy lẻ loi một mình, thế nên Dương phu tử mới coi thư viện là nhà, đam mê dạy học, sống chăm chỉ khắc khổ.

Bây giờ đột nhiên lại nhảy ra một cô nương nói rằng mình là nữ nhi của Dương phu tử? Trình Tầm khó xử trong lòng, giương mắt nhìn về phía Tô Lăng.

Nhận ra được ánh mắt chăm chú của nàng, Tô Lăng liền cúi đầu nhìn nàng bằng đôi con ngươi trong suốt sạch sẽ.

Như một kỳ tích, mấy suy nghĩ linh tinh của Trình Tầm trong nháy mắt liền tan đi hết, nàng tìm lại được sự bình tĩnh, nhỏ giọng nói: "Được, ta biết rồi, trước tiên cô nương cứ chờ ở đây một chút, để ta đi hỏi Dương phu tử đã."

Không biết người này là thật hay giả, nàng không thể tự tiện mang người vào thư viện. Song vẫn có thể mời Dương phu tử tự mình ra đây làm rõ chuyện này.

"Được, ta chờ ngươi." Trong mắt thiếu nữ viết đầy sự tin tưởng.

Trình Tầm hơi chột dạ, nhẹ giọng nói với Tô Lăng: "Tô huynh, nếu không thì trước tiên huynh chờ ở đây..."

Mấy chữ "với vị cô nương này" còn chưa ra khỏi miệng đã bị cắt ngang. Tô Lăng hạ thấp giọng kiên quyết nói: "Không cần, ta đi với huynh."

Không chờ Trình Tầm trả lời, cậu đã túm lấy cánh tay nàng, nhanh chóng đi vào thư viện.

Thư viện đã có quy định, nếu không phải phu tử và học trò của thư viện thì không thể vào nên thiếu nữ kia bị đại thúc giữa cửa ngăn lại.

Trình Tầm đi được mấy bước, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn liền thấy thiếu nữ kia lót tay nải bên dưới người rồi ôm gối ngồi trên bậc thang, bóng lưng ấy trông có chút cô đơn trống trải.

“Sao ai huynh cũng tin tưởng hết vậy..." Giọng nói của Tô Lăng thoáng chút bất đắc dĩ.

Trình Tầm nhỏ giọng giải thích: "Cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng..."

Nàng nghĩ thầm, nếu hoàn toàn tin tưởng thì nàng đã trực tiếp dẫn người kia vào thư viện rồi chứ không phải chạy đi mời Dương phu tử đến nhận mặt.

Bây giờ nàng là người đưa tin, nếu đây là sự thật thì sao? Vậy đối với thiếu nữ kia hay với Dương phu tử đều là chuyện tốt cả.

Chợt nhớ tới một chuyện, nàng liếc mắt nhìn Tô Lăng một cái.

Hệ thống nói, Tô Lăng sẽ thu thập được cả tình bạn lẫn tình yêu ở thư viện. Tình yêu thì không biết là ai nhưng còn tình bạn chắc có lẽ là người này rồi?

Ánh mắt của nàng quá vi diệu khiến Tô Lăng cảm thấy khó hiểu, cậu cau mày nói: "Đi thôi."

Chốc nữa còn phải đến kho sách đấy.

Hai người đi rất nhanh, một mạch đi đến tận cửa Hạnh Viên, là chỗ ở của các vị phu tử, thế nhưng còn chưa bước vào đã đυ.ng phải một người mà giờ phút này Trình Tầm không muốn nhìn thấy nhất —— nhị ca Trình Khải.

Ngay lúc nhìn thấy hai người bọn họ, Trình Khái trong chớp mắt liền nghiêm mặt.