Nhận Nhầm Nam Phản Diện Thành Nữ Chính

Chương 11

Dưới ánh nắng sau giờ Ngọ, khuôn mặt tuấn tú kia dường như thoáng ửng hồng.

Trên mặt Trình Tầm hiện lên sự xấu hổ, nàng suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Huynh có cần để đại phu kiểm tra không, y thuật của Lận phu tử ở thư viện chúng ta rất giỏi."

"Không cần." Cằm Tô Lăng khẽ nhúc nhích rồi lặp lại câu hỏi một lần nữa, "Huynh đến đây làm gì?" Giọng nói đã mềm mỏng hơn so với hồi nãy.

"Thực sự không cần sao? Nếu không cần thì thôi vậy, huynh nhớ để ý tới vết thương đấy." Sau khi chắc chắn sẽ không bị sao, Trình Tầm mới trả lời cậu, "Ta ấy hả? Đến kho sách tất nhiên là vì muốn đọc sách rồi."

Tuy nàng vẫn luôn nhớ kỹ nhất định phải tránh xa đồng môn, nhất là Tô Lăng và Kỷ Phương nhưng lúc nhìn thấy Tô Lăng, đặc biệt là khi cậu ấy ra tay giúp nàng như vậy thì những lo sợ không đâu kia của nàng đã nhạt đi một chút. Vì vấn đề giới tính nên dù đã đi học ở thư viện ba năm nhưng nàng vẫn luôn cô đơn, thậm chí đến một người bạn để tâm sự cũng không có.

Giờ khó lắm mới có một cô nương có tình cảnh giống nàng đến đây, nhị ca lại không cho phép nàng qua lại thân thiết với người ta.

"Đọc sách?" Tô Lăng hơi nghiêng người, đứng phía sau nàng.

"Đúng vậy." Trình Tầm giơ quyển sách 《 Phù Trai Tiểu Ký 》lên cao, mỉm cười xán lạn, "Trong này có rất nhiều câu chuyện liêu trai kỳ bí, ta đang đọc đến mức nhập thần thì huynh đến..." Nàng kín đáo liếc đến tay cậu, không nhịn được mà hỏi thêm một lần nữa, "Tay huynh thật sự không sao chứ?"

Đây là lần thứ tư nàng hỏi cậu về vấn đề này, Tô Lăng hơi nhăn mày lại, cố gắng đè xuống cảm giác kỳ lạ khó hiểu đang dâng lên trong lòng, nhẹ giọng trả lời: "Không sao, đang đọc chuyện xưa gì đấy?"

"A, đều là quỷ, yêu quái các thứ, cũng khá thú vị." Trình Tầm cười cười, hai mắt sáng lấp lánh, "Huynh muốn xem không?"

Ánh mắt Tô Lăng dừng lại trên mặt nàng trong chớp mắt, hơi chần chừ vươn tay về phía nàng.

“Này." Trình Tầm khép sách lại, trực tiếp đặt vào tay cậu, "Huynh đọc thử xem, khá là thú vị."

Quyển sách đặt trên tay cảm giác hơi ngưa ngứa, đầu mày Tô Lăng khẽ lay động, cậu khẽ “Ừ” một tiếng.

Hai người đứng rất gần nhau, khoảng cách không quá một thước. Tô Lăng có thể nhìn thấy rõ ràng nét vẽ mà Trình Tầm cố tình vẽ cho lông mày mình thô hơn, cậu khẽ nhếch khoé môi, đứng yên tại chỗ mở sách ra.

Thấy Tô Lăng chăm chú đọc sách, Trình Tầm lại lấy quyển《 Đêm Mưa Đến Hỏi Chuyện 》ra xem tiếp.

Trong kho sách vô cùng yên lặng, chỉ thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng lật sách.

Thời gian dần trôi qua, ánh mặt trời soi bóng lên người bọn họ không biết đã rút đi từ khi nào, cảm giác lành lạnh nhẹ nhàng bao phủ khiến Trình Tầm thoát khỏi những trang sách mà quay về thực tại. Vừa nhìn thấy sắc trời, đoán đoán thời gian thì biết đã đến lúc nên trở về.

Nàng vừa quay đầu liền nhìn thấy Tô Lăng đang lẳng lặng nhìn nàng.

Ánh mắt cậu thiếu niên sạch sẽ mà trong suốt, Trình Tầm nhẹ nhàng cười: "Thời gian không còn sớm nữa, ta phải về đây, gặp lại sau nhé."

Nàng vẫy vẫy tay, từ bên cạnh cậu mà bước ra ngoài.

Trình Tầm đi rất nhanh, đằng sau vang lên tiếng bước chân không nặng không nhẹ, nàng biết Tô Lăng đang ở ngay sau mình bèn dứt khoát dừng lại, chờ cậu đi cùng. Nàng muộn màng nhận ra khi nãy bản thân mới chỉ chào một tiếng đã đi mất, hình như không được phải phép cho lắm nên tùy ý tìm đề tài nói chuyện: "Huynh không đọc nữa sao?"

"Ừ."

Hai người đi cùng nhau mà cứ im lặng thì có hơi kỳ cục, Trình Tầm vừa đi vừa tiếp tục nói: "Ta nghe nói Tô huynh là người đến từ Kinh thành, từ Kinh thành đến đây cũng chỉ khoảng ba mươi dặm mà ngày nghỉ cũng không về nhà sao?"

Bước chân Tô Lăng thoáng dừng lại, cậu kinh ngạc nhìn Trình Tầm: "... Huynh biết ta tới từ Kinh thành?"

"Chẳng lẽ ta nói sai à?" Trình Tầm chớp mắt, trong lòng thầm nghi ngờ bản thân nhớ nhầm.

"Thế thì cũng không phải." Thái độ Tô Lăng lãnh đạm, trên mặt cũng không hiện rõ vui buồn, chỉ đến lúc bước xuống cầu thang mới để Trình Tầm đi ở phía trong.

Trong lòng Trình Tầm vẫn đang nghĩ có phải mình đã nói gì sai hay không, vừa định đổi đề tài lại nghe thấy đối phương đột nhiên hỏi một câu: "Huynh tên gì?"

Trình Tầm vẫn đang đi xuống cầu thang nghe như vậy thiếu chút nữa bước hụt một nhịp, nàng vội vội vàng vàng túm lấy lan can lại không cẩn thận nhào vào lòng Tô Lăng.

Đầu óc Trình Tầm trống rỗng trong nháy mắt, thắt lưng cũng bị người túm chặt lấy.

"Không sao chứ?"

Giọng nói trong trẻo mát lạnh vang lên bên tai, hơi thở ấm áp như có như không khiến lỗ tai Trình Tầm vừa ngứa vừa nóng, loáng thoáng chút cảm giác tê dại. Nàng khẽ mượn lực từ cánh tay Tô Lăng để đứng thẳng dậy, tránh khỏi cái ôm của cậu.

Cũng may lúc này chỉ còn cách năm bậc thang nữa là tới dưới đất, Trình Tầm nhỏ giọng nói câu cảm ơn rồi cúi đầu đi từ từ xuống cầu thang.

Tô Lăng rút tay về, yên lặng theo sau.

Khi hai chân đã đứng vững trên mặt đất rồi, nàng mới điều chỉnh lại tâm tình của mình, nói cảm ơn với Tô Lăng thêm một lần nữa: "Hôm nay cảm ơn huynh đã giúp ta hai lần."

Mặc dù cả hai lần nàng đều bị hành động của cậu dọa cho chết khϊếp.

Nghĩ lại câu mà Tô Lăng mới vừa hỏi, đến bây giờ nàng vẫn khó có thể tin, bọn họ học chung với nhau đã mười ngày rồi, thậm chí còn là bàn trước bàn sau.

Nhưng bây giờ cậu ấy lại hỏi tên nàng? Nàng có nghe lầm không vậy?

Cố dằn lại cảm xúc phức tạp khó tả trong lòng, Trình Tầm nhẹ giọng hỏi: "Huynh không biết tên ta sao?"

"Ta nghe bọn họ gọi huynh là Trình Tầm."

"Đúng vậy." Trình Tầm gật đầu, không hiểu sao cậu ấy đã biết mà còn hỏi nữa, nàng đoán có lẽ Vị Tô huynh này muốn biết hai chữ đó viết như thế nào. Nàng ho khan một tiếng, nói từng chữ từng chữ một, "Trình trong Hòa Mộc Trình gia(1), Tầm trong “Khinh chu phiếm nguyệt tầm khê chuyển, nghi thị sơn âm tuyết hậu lai”(2)."