Một con mèo nhỏ toàn thân màu cam đang nằm trên một tảng đá lớn, thần thái kiêu ngạo khó thuần, mang theo một vẻ quyến rũ kỳ lạ khó tả.
Ứng Nguyên Bạch chớp mắt một cái, thậm chí nhìn thấy trên lưng con mèo có hai mảnh cánh nhỏ. Tuy nhiên, khi hắn chớp mắt lần nữa, mới phát hiện rằng cái gọi là "cánh" chỉ là bóng râm của ánh trăng rọi lên cơ thể mèo mà thôi.
Sở dĩ Ứng Nguyên Bạch chắc chắn rằng con mèo này chính là thú cưng của mình là vì ngay khi nhìn thấy nó, hắn lập tức có một cảm giác thân thuộc và yêu thích không thể giải thích được.
Hắn đoán rằng đây là loại cảm giác kỳ lạ mà hệ thống đã nói trước đó, một kiểu kết nối thần bí giữa hắn và thú cưng triệu hồi.
Ứng Nguyên Bạch nhẹ nhàng tiến lại gần, tận dụng lúc con mèo nhỏ không cảnh giác, nhanh chóng ôm lấy nó.
Con mèo nhỏ kêu "ngao" một tiếng, tứ chi loạn xạ quờ quạng. Nhưng tiếc rằng Ứng Nguyên Bạch có kỹ năng ôm mèo quá thành thục, khiến nó không thể cào trúng hắn dù chỉ một chút.
Nhìn con mèo đang giãy giụa trong tay mình, Ứng Nguyên Bạch vẫn bình tĩnh lấy ra một viên kẹo nhỏ màu nâu và đưa đến gần miệng nó.
Ban đầu, con mèo cam còn hung dữ kêu ngao ngao, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm của thịt, nó lập tức cúi đầu nhìn xuống. Trên tay Ứng Nguyên Bạch là một viên thức ăn nhỏ bóng loáng, trông vô cùng hấp dẫn.
Không chút do dự, con mèo nhỏ nuốt chửng viên thức ăn. Dù kích thước viên thức ăn không lớn, nhưng càng nhai, nó càng thấy thơm ngon, càng ăn càng thèm.
Đây là mỹ vị nhân gian sao?
Con mèo nhỏ cảm thấy có chút say mê. Sau khi phá kết giới để xuất hiện, nó đã bị hao tổn sức mạnh nghiêm trọng, cơ thể biến thành hình dáng nhỏ bé này, thậm chí ký ức cũng bị mất một phần. Nó chỉ nhớ rằng mình là một đại yêu quái với sức mạnh khủng khϊếp và sở thích lớn nhất là ăn thịt người.
Nghĩ đến việc đồ ăn ngon thế này thì chủ nhân chắc chắn còn ngon hơn, con mèo cam lập tức mở miệng cắn vào tay của Ứng Nguyên Bạch.
Ứng Nguyên Bạch hít một hơi nhẹ. Dù con mèo nhỏ bé, nhưng răng của nó lại vô cùng sắc nhọn. Một cú cắn tuy không làm hắn chảy máu, nhưng đau thì chắc chắn là thật.
Hắn nắm lấy gáy con mèo, nhấc bổng nó lên, sau đó tranh thủ nhìn tay mình. Trên ngón tay xuất hiện một vết hằn sâu của dấu răng.
"Con mèo này sao lại không ngoan vậy?" Ứng Nguyên Bạch hỏi hệ thống, "Đây không phải là thú cưng của tôi sao?"
Hệ thống cũng rất bối rối.
Thông thường, thú cưng được triệu hồi thông qua tấm thẻ triệu hồi đều rất ngoan ngoãn và nghe lời. Đây là lần đầu tiên gặp trường hợp thú cưng vừa gặp đã cắn chủ nhân.
Tuy nhiên, hệ thống không nghĩ rằng Ứng Nguyên Bạch có thể nhận nhầm thú cưng, bởi loại cảm giác kỳ lạ như vậy rất khó làm giả.
"Có lẽ thú cưng mà ký chủ triệu hồi lần này có tính cách đặc biệt hơn bình thường."
Khóe miệng Ứng Nguyên Bạch hơi giật giật. Ý hệ thống chẳng phải đang ngầm nói rằng vận may của hắn không tốt, rút trúng một con thú cưng tính khí tệ sao?
Tuy nhiên, nhìn con mèo nhỏ hung dữ như vậy, Ứng Nguyên Bạch lại cảm thấy có chút vui mừng. Hung dữ một chút cũng tốt, ban đầu hắn còn lo lắng rằng với kích thước nhỏ bé thế này, nó sẽ không thể làm cho các động vật khác sợ hãi. Nhưng hung dữ như vậy chắc chắn sẽ hữu dụng hơn.
Ứng Nguyên Bạch vui vẻ ra mặt, trong khi con mèo cam nhỏ có vẻ bối rối. Ban đầu, nó có thể biện minh rằng vừa thoát khỏi kết giới, chưa kịp phản ứng lại. Nhưng lúc nãy nó đã dùng hết sức để cắn một phát, vậy mà thậm chí không làm rách da đối phương. Chẳng lẽ, nó vừa gặp một cao thủ nhân loại?
Mặc dù đã mất ký ức, bản năng của con mèo cam vẫn cho nó biết rằng những cao thủ trong nhân loại là đối tượng cần phải kiêng dè.
Tuy nhiên, nó cũng nhận ra một điều: có vẻ như cao thủ này không phát hiện ra nó là yêu vật, mà chỉ xem nó như một con mèo bình thường. Nếu không, sao lại cho nó ăn?
Nghĩ lại viên thịt nhỏ vừa được ăn, nước miếng của con mèo cam không kiềm chế nổi mà rỉ ra.
Nó thực sự muốn ăn thêm.
Lê Nhiên cẩn thận tìm kiếm xung quanh. Tiếng bước chân vang lên giữa âm thanh lá cây xào xạc, nghe rõ ràng và rợn người.
Hắn và Chu Trường Vân nhìn nhau, trái tim cả hai đều thắt lại. Ở một nơi như thế này, ngoài họ ra thì chỉ có thể là con yêu vật kia.
Về việc tại sao yêu vật lại có tiếng bước chân, cả hai đều đoán rằng nó có thể đã bị thương khi phá kết giới.
Không ai lên tiếng, nhưng cả hai đồng loạt siết chặt pháp khí trong tay và cẩn thận tiến về hướng phát ra tiếng động.
Một bóng người mờ mờ hiện ra trước mắt họ. Ánh trăng chiếu rọi, làm lộ rõ dung mạo đối phương.
Làn da trắng bệch gần như trong suốt, đôi mắt đen nhánh, ánh nhìn quỷ dị và tà ác. Ngay khi nhìn thấy kẻ này, lông tơ trên người Lê Nhiên dựng đứng. Một cảm giác nguy hiểm chưa từng có tràn ngập trong lòng hắn.
Bắt gặp ánh mắt lạnh băng của đối phương, Lê Nhiên theo bản năng giơ trường kiếm lên, đâm thẳng về phía trước.
“Yêu ma, nhận lấy cái chết đi!”