Chó Cưng

Chương 5

Tố Tuyết nhìn thấy y lại lấy bánh, hiểu ngay là bánh này dành cho mình, đuôi chó vẫy vẫy tỏ rõ vui vẻ, hết sức thích thú nhìn đôi mắt ướt đẫm của Nhạc Tu Cẩn, chờ đợi chủ nhân đút cho mình ăn.

Tuy nhiên, thay vì đưa chiếc bánh ngọt tới trước mặt chú chó, chủ nhân của nó lại đặt chiếc bánh ngọt vào giữa hai chân mình, sau đó khuỵu gối, đem hai đùi mở ra và nhét chiếc bánh ngọt nhỏ vào hoa huyệt từng chút một, cho đến khi chiếc bánh ngọt có màu trắng biến mất bên trong hoa huyệt. Chủ nhân còn duỗi thẳng hai ngón tay ra nhét vào trong động, rõ ràng là đang đẩy bánh vào sâu hơn.

Tố Tuyết quên luôn việc vẫy đuôi, nó nhìn chằm chằm vào vị trí giữa đôi chân đang mở rộng của chủ nhân, như thể không hiểu tại sao chiếc bánh ngọt lại biến mất không thấy đâu nữa.

"Gâu..." Tố Tuyết nôn nóng nhìn về phía chủ nhân, tựa hồ đang hỏi y tại sao lại giấu bánh ngọt trong cái lỗ nhỏ này.

Mặc dù bánh ngọt tương đối khô nhưng dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong hoa huyệt lại đủ nhiều để làm mềm bánh trong thời gian ngắn. Nhạc Tu Cẩn một lần nữa đưa ngón tay vào hoa huyệt để bẻ bánh ngọt thành nhiều mảnh. Y thả lỏng hoa huyệt nóng bỏng của mình hết mức có thể để cho bánh ngọt đã được nghiền nát có thể được nhét vào sâu nhất có thể. Làm xong những điều này, y lại nhét một miếng bánh khác vào và lặp lại hành động trước đó của mình.

Khi Nhạc Tu Cẩn đang nhét miếng bánh ngọt thứ ba vào, y cảm thấy hoa huyệt của mình đã hơi phồng lên, vì vậy y không tiếp tục nhét nó vào hoa huyệt nữa, mà thay vào đó y nghiền nát nó, sau đó banh ra hoa huyệt và hướng nó về phía Tố Tuyết đang có vẻ mặt nôn nóng. Điều này làm lộ ra sâu bên trong hoa huyệt, những chiếc bánh trắng như tuyết gần như ẩn trong lớp thịt ẩm ướt, bánh ngọt trắng và những nếp gấp hồng phấn trông rất đẹp khi đặt cạnh nhau.

"Tố Tuyết, có nhìn thấy chiếc bánh ngọt chủ nhân cho ngươi ăn ở bên trong không?" Nhạc Tu Cẩn thì thào.

Tố Tuyết nhìn chiếc bánh xay trong hoa huyệt sau đó ngẩng đầu nhìn chủ nhân, cái nhìn nôn nóng trong ánh mắt rút đi, lại bắt đầu ngoe nguẩy cái đuôi rồi ưỡn mũi chạm vào hoa huyệt của chủ nhân, nó đã hiểu rõ chủ nhân muốn gì.

"Nếu ngươi muốn ăn, hãy tự mình đến ăn." Nhạc Tu Cẩn duỗi một ngón tay ra đẩy bánh ngọt vào hoa huyệt từng chút một rồi nghiền nát nó. Khi y rút ngón tay ra, y cố tình mang theo những vụn bánh nho nhỏ và bôi chúng lên môi âʍ ɦộ của mình.

Tố Tuyết ngửi hoa huyệt giữa hai chân chủ nhân, hoa huyệt toát ra mùi bánh ngọt thơm phức. Nó khịt mũi ngửi ngửi, thấy chủ nhân không ngăn cản, nó mới lè ra chiếc lưỡi to lớn của mình. Đầu lưỡi tách hai cánh hoa môi nhớp nháp của chủ nhân ra, để lộ miệng huyệt non mềm, hoa huyệt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, dính đầy vụn bánh.

Tố Tuyết vươn đầu lưỡi liếʍ vụn bánh trên miệng hoa huyệt, khi chú chó liếʍ láp mật dịch của chủ nhân, nó không ngừng ngoe nguẩy cái đuôi đầy lông, như thể vừa ăn được một thứ gì đó rất ngon. Nó ngẩng đầu nhìn chủ nhân của mình, đôi tai trắng nõn trên đầu khẽ lay động. Đôi mắt xanh trong veo của chó cưng khiến Nhạc Tu Cẩn cảm thấy tội lỗi.

Nếu như đây chỉ là một chú chó hoang bình thường... Cho dù nó có liếʍ giỏi đến đâu, y cũng sẽ không để cho nó liếʍ hoa huyệt của mình, để chó cưng chính mình nuôi lớn dùng đầu lưỡi an ủi da^ʍ huyệt của mình đã là cực hạn của y.

Hoa huyệt tê dại ngay sau khi bị lưỡi chó liếʍ vài lần. Nhạc Tu Cẩn mở rộng hai chân của mình, dùng tay banh ra lỗ da^ʍ, khẽ rêи ɾỉ nói: "Tố Tuyết, ăn bên trong nữa, trong đây còn nhiều lắm."

Tố Tuyết lắc lắc cái đuôi, đút đầu lưỡi vào trong hoa huyệt. Mặc dù hoa huyệt đã từng bị dương cụ giả thao qua, nhưng cây ngọc thể ấy chỉ dày hơn hai ngón tay, cho nên hoa huyệt vẫn chặt, vẫn khít vô cùng. Lưỡi của Tố Tuyết mới xâm nhập được nửa đường, Nhạc Tu Cẩn đã cảm thấy hoa huyệt đã căng đầy rồi.

Nhạc Tu Cẩn sờ sờ lỗ tai đầy lông của Tố Tuyết, y thở hổn hển nói: "Tố Tuyết, làm từ từ thôi, bên trong đều là của ngươi mà, a... Đừng nóng vội..."

Bánh ngọt bên trong có hương vị ngọt ngào, mùi vị dâʍ ŧᏂủy̠ cũng nồng đậm. Tố Tuyết vươn đầu lưỡi dày, liếʍ láp bánh ngọt đã bị nghiền nát trong hoa huyệt chật hẹp ấm áp. Hầu hết bánh ngọt đều dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ và bị ẩn trong nếp gấp của vách thịt, Tố Tuyết vươn đầu lưỡi liếʍ vách tường hoa huyệt một cách ngon lành. Mỗi lần nó liếʍ lên vách của hoa huyệt, hoa huyệt liền chặt chẽ co rút, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm nóng phun lên đầu lưỡi nó.

Được chiếc lưỡi chó sần sùi liếʍ láp vách thịt, Nhạc Tu Cẩn chỉ muốn lớn tiếng rêи ɾỉ. Y một tay bịt miệng, tay còn lại nắm lấy cái tai đầy lông của chú chó cưng, tùy ý để cho mặt chó cưng áp vào hoa huyệt rồi dùng đầu lưỡi đâm sâu vào bên trong, sướиɠ đến nỗi côn ŧᏂịŧ mẫn cảm của y dựng thẳng và liên tục rỉ nước.

Đầu lưỡi của chó cưng cọ xát vách thịt như một chiếc bàn chải, càng đâm vào sâu, da thịt càng trở nên mẫn cảm.

Nhạc Tu Cẩn - người trước nay chỉ dùng dương cụ giả để an ủi hoa huyệt, trong tiềm thức cảm thấy nếu bị đầu lưỡi chó cưng đâm thọc, cơ thể của y có lẽ sẽ không thể quay về những ngày chỉ có dương cụ giả an ủi. Làm thế nào mà dương cụ giả làm bằng ngọc bích lạnh lẽo và băng giá không có bất kỳ nhiệt độ nào có thể linh hoạt như một chiếc lưỡi chó? Lưỡi chó có thể liếʍ từng chỗ trong hoa huyệt, lưỡi chó cũng dài hơn dương cụ giả bằng ngọc, hơn nữa lưỡi chó còn làm y thoải mái hơn cả khi dùng dương cụ giả bằng ngọc.

Mũi của Tố Tuyết đè lên âm đế, khi nó di chuyển đầu lưỡi, mũi của nó cọ xát vào hạt đậu nhỏ bé ấy. Nhạc Tu Cẩn cảm thấy thoải mái vô cùng, dương cụ y cứng ngắc, y đưa tay lên chậm rãi kéo áo bào trắng ra, để lộ hai núʍ ѵú dựng thẳng đứng, núʍ ѵú bên phải của y còn dính một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc trước y bắn ra.