Con Đường Tám Ngàn Dặm

Chương 2

Editor: Jasmin

Đây là vụ "va chạm xã hội" đầu tiên trong trí nhớ của Mạnh Quân, xảy ra vào tháng 4 năm 2018, trước cửa một tiệm cơm tồi tàn trên trấn Lộ Tây ở biên giới tây nam, nhân chứng gồm có một con chó vàng và ba con gà mái bên đường.

"Đâu có." Mạnh Quân ra vẻ bình tĩnh, không chịu nhận. "Vừa nãy tôi mệt quá, không muốn nói chuyện. Tôi nhớ là, cậu với Hà Gia Thụ cùng ký túc xá."

Trần Việt nói: "Ừm, tôi ở cùng ký túc xá với cậu ta."

Mạnh Ngôn không nhận thấy giọng điệu của cậu, cũng lười đoán, cô nhìn ống tre đựng đũa trên bàn, vừa đánh giá độ vệ sinh của mấy đôi đũa, vừa chuyển đề tài: "Cậu còn liên lạc nhiều với bạn học không?"

Trần Việt nói: "Còn giữ liên lạc với hai người."

Mạng Quân đoán, trong hai người này có Hà Gia Thụ. Cũng được xem như bạn gái cũ của Hà Gia Thụ, Mạnh Quân thường nghe anh ta nhắc đến Trần Việt, cũng thường hay chạm mặt Trần Việt.

Chỉ là sau đó, Hà Gia Thụ sang Mỹ, Mạnh Quân vào làm trong công ty giải trí, không còn liên lạc với bạn học cũ nữa.

Cô vốn cũng có mối quan hệ khá tốt với hai nữ sinh khác. Khi ba người chơi chung, luôn có hai người thân hơn còn lại.

Mạnh Quân là người còn lại.

Cô cũng không phải người nhỏ nhặt, vẫn sống chung khá hòa hợp.

Nhưng hai người bạn cùng phòng sau khi tốt nghiệp đều đi Thượng Hải, ở cùng một thành phố, tự nhiên cũng ít liên lạc hơn.

Ba tháng trước, lúc sự việc nick phụ của Lâm Dịch Dương rùm beng nhất, trên zhihu có một câu hỏi: "my có phải là nhạc sĩ của bài 'Trên Biển' – Mạnh Quân đó không? Không tìm thấy thông tin trên mạng, có ai biết Mạnh Quân này là ai không?"

Câu trả lời đầu tiên của một nick ẩn:

"Nổ một tin, tin hay không thì tùy. Mạnh Quân học trường A, là bạn học của tôi, thời đi học tính tình rất tệ, mọi người gọi là hoa khôi, nhưng không phải kiểu tôi thích, tôi thấy cổ có phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Ỷ mình gia cảnh tốt, tính tình ghê gớm, nhưng lại thích mập mờ với mấy nam sinh, xưng huynh gọi đệ, hiểu được thì hiểu. Lúc đó rất nhiều người theo đuổi cổ, cũng đổi mấy người bạn trai, không kiểu nào không đổi được. Sau đó cô ta thích hotboy lớp chúng tôi, hotboy là học sinh giỏi, nhà rất giàu. Khi đó cô ta xài túi xách hàng hiệu, đều là hotboy mua. Cô ta rất giỏi kiếm chuyện, lúc theo đuổi hotboy, thừa dịp cả lớp có chuyến du lịch, buổi tối đi thẳng vào phòng. Hotboy vô cùng tốt với cô ta, không chống chế sự càng rỡ đó của cổ. Thành tích học tập của cô ta rất tệ, không lo học, dành hết tâm trí vào các buổi thử giọng, ở trong sân trường lôi kéo phiếu bầu, lúc đó ai cũng thấy cô ta muốn nổi tiếng lắm rồi. Khách quan mà nói, cô ta thực sự chơi được nhiều nhạc cụ, cũng có tài, xứng làm ngôi sao. Dựa vào năng khiếu của cô, chắc cũng được thôi. Nhưng mộng làm ngôi sao không được, giờ lại ảo tưởng yêu đương với ngôi sao."

Nhưng mà, dẫu gì Mạnh Quân cũng là dân nghiệp dư, cũng không có nhiều câu trả lời.

Cô nhìn thấy nick thật của bạn cùng phòng Khương Nham ở câu trả lời thứ ba: "Mấy người nói láo mà không thấy thẹn à? Thứ nhất, bạn nói bạn học chung với cổ, dám nói tên không? Ngay cả trên mạng mà cũng không dám để tên thật, có tư cách gì đi bốc phốt người ta?"

Mạnh Quân thấy cảm động, thế nhưng không trả lời cổ.

Lòng tự trọng của cô quá lớn.

Như lúc này đây, cô không muốn nhìn thấy Trần Việt.

Mấy tháng sau đó, cô bị trầm cảm, không tiếp tục làm việc bình thường được.

Chuyến đi này là trong lúc nhất thời nghĩ quẩn.

Nói cô tự đày đọa mình cũng được, trốn tránh thực tại cũng được, cô không muốn gặp mặt người quen nào nữa.

Trần Việt đổ nước ra chén, rửa sạch bát đũa đưa cho cô, còn mình thì không rửa.

Mạnh Quân phờ phạc, không nói chuyện.

Trong quán có một cụ già, ăn tối xong thì ra ngoài hóng gió.

Ông lão cầm lên một ống tre trước cửa, ngồi xổm trên bậc thềm, một tay lần mò trong ngực lấy ra một túi giấy, cẩn thận mở ra; ngón tay ông ta già nua vừa đen vừa vàng, vặn ra một khối không rõ là thứ gì, kết thành từng khối nhỏ rồi nhét vào một đoạn cành tre nhỏ nối dưới đáy ống tre.

Đánh một que diêm, đốt lửa.

Ông ta đưa miệng vào đầu ống tre, hút mạnh một hơi, nước trong ống kêu ùng ục, khói màu xanh bay ra khói ống, vẻ mặt dại ra.

Ông ta thở ra một hơi thỏa mãn, lại hít thêm mấy cái nữa.

Lại có một ông già khác đến, lấy ống tre ra.

Một đám người tụm lại ngồi xổm trên bậc thềm chia nhau, bộ dạng rất vui vẻ.

Mạnh Quân chợt nhớ đến những bảng thông cáo rất bắt mắt về nạn ma túy khi vừa đáp xuống sân bay Trường Thủy, tỉnh táo lại một chút, nói: "vãi, điên tới vậy luôn à?"

Trần Việt nói: "Đây là thuốc lào nước. Thuốc lào ả rập*"

* (Hookah)

Mạnh Quân: "....Ồ"

Chủ quán dọn món lên.

Đậu hà lan xào, bí non xào tỏi, canh rau đắng với nước chấm.

Trần Việt cầm nước chấm lên, gọi một tiếng: "Dì ơi, không để rau mùi."

Bà chủ: "Ai da, lúc nãy cậu đã dặn rồi, tôi quên mất, tôi đổi liền cho cậu."

Mạnh Quân hỏi: "Cậu cũng không ăn rau mùi hả?"

Trần Việt không trả lời.

Mạnh Quân phát hiện cậu ta vẫn không thích nói chuyện. Tính cách vẫn ngại ngùng, y như thời đi học.

Cô đúng là rất đói, trong miệng nhai rất nhiều rau. Chỉ có món rau đắng, ăn một miếng toàn là vị đắng, lần đầu thử xém chút nôn ra.

Trần Việt chống cằm chỉ vào chén nước chấm.

Mạnh Quân làm theo, chấm vào gia vị, miễn cưỡng cũng nếm được chút vị thanh.

Ba món giải quyết sạch sẽ, không hề lãng phí.

Mặt trời đã lặn sau núi. Hai người lên đường đến trấn Thanh Lâm, quãng đường mất nửa giờ - phương tiện là một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện.

Mạnh Quân theo Trần Việt lên xe ba bánh, nhìn thấy phía sau xe có một tấm ván gỗ dùng làm chỗ ngồi, trong lòng hơi chấn động.

Tưởng tượng mình bị chất lên xe ba gác như chở hàng, trong đầu cô đã chửi một tràng "ĐM" rồi.

Trần Việt chất hành lí lên xe, Mạnh Quân nghiến răng, dùng vẻ mặt như chết rồi nhanh nhẹ leo lên xe ngồi, bộ dạng ung dung như mình là hàng hóa, chết sớm siêu sinh sớm, giục: "Đi nhanh đi."

Xe ba gác ra khỏi trấn Lộ Tây, đi giữa vùng thung lũng hoang vu, một ánh đèn le lói thắp sáng cả quãng đường phía trước.

Mạnh Quân quay đầu nhìn lại, mảng trời xanh thẫm vời vợi, chỉ còn một mảng mây xanh nhạt lững lờ ở phía tây đỉnh núi, tựa như kho báu chìm dưới đáy biển sâu.

Trong đêm tối, tầm nhìn lại bao la.

Gần bên là ruộng lúa, ao hồ, hương sen thoảng đưa trong gió; Phía xa kia là đồng cỏ, cánh rừng, núi non trùng điệp kéo dài vô tận.

Đi được một lúc thì bắt đầu lên núi, con đường nhỏ hẹp biến thành vách đá dựng đứng. Một đàn đom đóm từ trong khe núi, vừa nãy là trấn Lộ Tây, tỏa sáng lấp lánh trong sương đêm.

Những ngọn núi trải dài, đỉnh núi gợn thành những ngọn sóng, trùng trùng điệp điệp, tựa như ánh trăng chìm dưới sóng biển yên ả không tiếng động.

Gió đêm hiu hiu lướt qua, những dãy núi gợn sóng dần dần che khuất đom đóm.

Không biết đi về phía trước bao lâu, lại có một ánh huỳnh quanh ló ra từ khe núi, khiến người ta cảm thấy đẹp đến ngỡ ngàng.

Xe ba gác rẽ một cái, bắt đầu xuống dốc, sắc đêm bị che lấp bởi những cây đại thụ cao ngút trời.

Mạnh Quân biết sắp tới rồi.

Chắc là do có đèn vào ban đêm, đường phố của trấn Thanh Lâm trông ấm áp hơn trấn Lộ Tây.

Thị trấn nhỏ, nằm trên sườn đồi, các ngôi nhà đều được kết cấu bằng gỗ. Lối nhỏ đi lên quanh co trùng điệp, rẽ qua vài ngõ hẻm, tới một hộ dân cư.

Bước vào sân, cứ như thể vào nhà ma, bốn bề trầm trầm u ám.

Mi mắt của Mạnh Quân nặng trĩu, giác quan trì trệ.

Cô quên mất mình tự đi qua sân như nào, đi vào nhà, men theo cầu thang hẹp lên gác xếp; cũng thờ ơ đối với căn phòng toát ra mùi gỗ ẩm mốc và bày biện vô cùng đơn giản.

Căn gác xép thấp chừng chục mét vuông kê một chiếc giường tre, một chiếc tủ gỗ, một chiếc bàn tre và một cái ghế mây.

Cạnh giường có một cái quạt đứng, đưới đất để hai cái thau nhựa mới, bên trong có kem đánh rang, khăn tắm và một cái cốc.

Sàn nhà làm bằng gỗ, lúc dẫm lên phát ra tiếng động. Cử động nhỏ nhẹ cũng không giấu được.

Mạnh Việt giúp cô cất hành lý gọn gàng, nói: "Phòng tắm phía ngoài cửa, bên phải sân. Cậu tắm rửa trước đi, sau đó nghỉ ngơi, nếu có việc gì cần, tôi ở đối diện."

Mạnh Quân thấy đỡ áp lực, nói: "Cảm ơn."

Trần Việt dường như muốn an ủi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, lúc đi ra thì kéo cửa lên.

Tiếng bước chân của cậu biến mất chỗ cầu thang.

Mạnh Quân đặt mông ngồi xuống vali.

Bóng đèn sợi đốt trên lầu tỏa ra ánh sáng lờ mờ, vài con muỗi lượn lờ xung quanh.

Bốn bề là một mảng im lặng. Những loại côn trùng ban đêm kêu phía sau nhà.

Đầu óc cô trống rỗng, một chuỗi báo động đỏ về cảnh "nghèo rớt mồng tơi" quay mòng trong đầu.

Cô tự sướиɠ một tấm, vừa sụp đổ vừa thê lương.

Làm một cái meme: "Hối hận. Đương sự hiện giờ vô cùng hối hận."

Mạnh Quân đăng meme lên vòng bạn bè, nhân tiện chặn nhóm người nhà.

Lâm Dịch Dương có một nhóm riêng, cô không chặn anh ta.

Đã đăng.

Điện thoại yên lặng, không có thông báo.

Mạnh Quân ngồi không một lúc, mở vali ra, sắp xếp quần áo, đi một vòng rồi quay lại, không tìm thấy nhà vệ sinh.

Cô cầm lấy đồ vệ sinh cá nhân xuống lầu.

Phía bên kia sân, Trần Việt ở đối diện, nhìn thấy bộ dạng của cô, bước qua nói: "Nhà vệ ở đây."

Mặt bên của nhà sàn có một căn buồng nhỏ tối om, Trần Việt đưa tay dò dẫm bật đèn lên.

Đèn sợi đốt có ánh màu vàng, buồng vệ sinh không lớn, rất sơ sài.

Tường và mặt sàn được xây bằng xi măng, trần nhà được lợp bằng ngói thạch miên*

(*ngói amiang)

Có một cái bồn rửa mặt bằng gốm rẻ tiền được kê bên cửa, bên cạnh nữa là một cái bồn cầu dạng xổm. Trên tường treo một cái móc nhựa, bên trong treo một túi ni lông đen đựng giấy vệ sinh và ống hút.

Đối diện bồn cầu có một cái vòi hoa sen.

Mạnh Quân đứng ở cửa, có ảo giác toàn thân đều ngứa ngáy.

Trần Việt nhìn thấy sắc mặt của cô, nói: "Thực xin lỗi, điều kiện ở đây không được tốt."

Mạnh Quân không nói một lời, bước vào trong, cẩn thận nhìn xung quanh, không có thằn lằn, không có mạng nhện.

Công tắc vòi hoa sen cũng tạm coi là sạch sẽ.

Cô hỏi: "Không có nước nóng à?"

Trần Việt nói: "Có."

Mạnh Quân nhìn dáo dác, không thấy máy nước nóng đâu.

Trần Việt nói: "Ở đây dùng năng lượng mặt trời."

"Ồ." Cô vẫn ôm quần áo đứng tại chỗ, đang làm công tác tư tưởng.

Trần Việt thấy cô tâm trạng suy sụp, lùi lại một bước, đóng cửa lại.

........

Tắm rửa xong, Mạnh Quân thấy thoải mái hơn nhiều.

Không có máy sấy, cô ngồi trước máy quạt hong tóc cho khô.

Cô ngồi bên giường, sờ vào ga trải giường và chiếu ngủ, đồ mới, rất sạch.

Cô ngờ ngợi nhận thấy rằng, có lẽ là Trần Việt đã chuẩn bị.

Đầu ngón chân co lại trong vô thức, dép lê cũng rất sạch.

Đêm đã muộn, ngoài cửa sổ lũ côn trùng bay đi, cả núi rừng rơi vào yên lặng.

Dưới nhà vọng lại tiếng bước chân, có người đi lên.

Sau đó, trên ván cửa vang lên tiếng gõ, Mạnh Quân hỏi: "Ai vậy?"

"Tôi." Tiếng của Trần Việt không lớn.

"Chuyện gì thế?" Mạnh Quân kéo dép lê ra mở cửa.

"Buổi tối có muỗi." Trần Việt bước vào, nhanh chóng đánh giá vẻ mặt của cô.

Một tay cậu cầm hộp sữa, tay kia xách một túi nilon, bên trong có bánh mỳ nhỏ, shaqima, các loại đồ ăn vặt khác.

Cậu lấy trong bọc ra một hộp nhang muỗi, xé mở bao nhang, ngồi xổm xuống, tách ra một vòng nhang, lấy bật lửa đốt lên.

Ánh lửa lập lòe trong đôi mắt trầm lặng của cậu, Mạnh Quân nhìn thấy một giọt mồ hôi đọng trên sống mũi cao thẳng.

Sau khi đốt xong cậu để nhang muỗi lên trên khay sắt, dặn dò: "Toàn là gỗ, chú ý hỏa hoạn."

Mạnh Quân: "Ồ."

Cậu lại tách ra hết mấy khoanh nhang muỗi còn lại.

Mạnh Quân đứng một bên nhìn xuống cậu. Cậu ngồi xổm dưới đất, cuối đầu, cẩn thận tách ra, ngón tay cậu rất dài, động tác linh hoạt, sau khi gỡ xong cũng không gãy đoạn nào.

Mạnh Quân nhẹ nhàng xoay quạt đứng về phía cậu, một chút gió thổi qua, hất tung tóc mái, lộ ra vầng tráng sáng sủa; lại thổi phồng áo sơ mi của cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn cô một cái, cô mặc một cái váy ngủ có đai lưng màu đỏ dưa hấu, lộ ra tay chân trắng nõn nà mãnh khảnh, ánh lên dưới ngọn đèn sợi đốt hiu hắt.

Cậu vội vàng cuối đầu xuống, nói: "Đợi tóc khô rồi hẳn ngủ, đừng để cảm lạnh."

Mạnh Quân theo bản năng nắm lấy mái tóc còn ẩm ướt đang xõa tung: "Ồ."

Cậu nhanh chóng gỡ xong nhang muỗi, xếp ngay ngắn, thậm chí còn xếp đầu nhang lại thẳng hàng.

Cô buồn cười: "Ê, cậu có hơi bị ám ảnh cưỡng chế phải không?"

Cậu "ừm" một tiếng gần như không nghe được.

Cô lại nói: "Cảm ơn cậu nha."

Cậu đứng đấy, che khuất ánh đèn vàng;

Mạnh Quân ngước nhìn cậu, không gian nhỏ hẹp trở nên chật chội.

Trần Việt chỉ đối mặt cô trong một giây ngắn ngủi, nói: "Tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi."

Mạnh Quân tiễn cậu ra cửa, bỗng nhiên nói: "Lúc mới vào học năm nhất, cậu đã giúp tôi chuyển sách."

Trần Việt ngây người.

Mạnh Quân liền bật cười, chỉ vào cậu, đắc ý: "đấy, cậu cũng quên rồi, chúng ta hòa!"

Trần Việt khẽ mím môi, không giải thích, đi xuống gác.

Cậu không quên.