Mạnh Nhất Dẫn Đường

Chương 41

Sau khi biết đây là phó bản cấp A, bọn họ cũng hiểu được vì sao thái độ của NPC khác thường. Diễn đàn rất ít khi nhắc đến phó bản cấp A, thậm chí là không có.

Bốn người Lực ca không hề biết chút thông tin nào liên quan đến phó bản cấp A, lúc này chỉ mong Tưởng Thiếu nói thêm vài câu. Thậm chí cảm thấy bốn người kia lợi hại như vậy, bảo bọn họ nộp manh mối cho cũng được, chỉ mong ôm đùi thông quan.

Bọn họ lập tức tỏ thái độ, chỉ mong đám người Đàm Thu cứu họ một mạng.

"Hơn nữa, tuy chưa ra tay nhưng ba vị lính gác hẳn là cũng rất lợi hại." Hâm mộ a, ba người bọn họ thậm chí còn không đánh lại dẫn đường của đội ngũ, vậy thì càng đừng nghĩ đến việc đánh nhau với lính gác. Dù sao trong đội ngũ, ai cũng có thể đánh trừ dẫn đường.

La Tiểu Phong cùng Tưởng Thiếu càng nghe càng xấu hổ, hai người bọn họ không thể đánh, thật đấy, bọn họ chỉ tới ôm đùi thôi.

Mà nhiều người như vậy, Đàm ca có thể cứu hết không?

Hai người bọn họ đang muốn nhìn Đàm Thu trưng cầu ý kiến, nhưng lại nhớ tới Hoắc Cảnh Hành cũng ở đây, Đàm ca vẫn đang giả ngốc........

Huhu, khó quá!

Đàm Thu trừng mắt nhìn hai người, đành phải nói, "Hoắc đại ca, người ta mệt!"

"Mọi người ngồi trước đã." Hoắc Cảnh Hành thuận thế ngồi xuống cạnh Đàm Thu, tiếp tục nói: "Trước tiên tự giới thiệu đã, tóm lại để qua phó bản này, mọi người vẫn phải hợp tác chút."

Những người khác cũng không có ý kiến gì, mà quả thật bọn họ ồn ào nữa ngày mà cái tên cũng không biết. Qua lần giới thiệu này, đám Lực ca đã biết tên nhóm Đàm Thu, bên Đàm Thu cũng biết thêm được tên của hai tiểu đệ nhó Lực ca, còn cả hai newbie, một người họ Nhan, một người họ Lưu.

"Vậy giờ phải làm sao!" Nhóm Lực ca còn gấp hơn hai newbie, dù sao newbie vẫn chưa biết nhiều, cũng không biết nơi này đáng sợ biết nhường nào.

Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong nghe xong trực giác nhìn về Đàm Thu, sau đó lại chuyển hướng sang Hoắc Cảnh Hành.

Hoắc Cảnh Hành: "......"

Dựa vào hai người này cũng đủ bại lộ, thế mà vẫn còn giả vờ được?

"Hoắc đại ca." Đàm Thu lại mở miệng, "Người ta đói."

Hoắc Cảnh Hành: "......"

Những người khác: "......"

Đám người Lực ca đến rắm cũng không dám thả, tuy lúc trước Đàm Thu bảo không mang theo đồ ăn vào, bọn họ còn cười nhạo. Nhưng đó là lúc trước, sau khi bị ăn đòn rồi thì nữa chứ cũng không dám nói...

Mà người nào đó vẫn cứ chớp mắt bán manh, "Chủ nhân nơi này nếu đã chịu thu lưu chúng ta, hẳn là người tốt nhỉ. Vậy hắn hẳn là cũng sẽ không keo kiệt chuẩn bị bữa tối cho chúng ta phải không!"

Mọi người: "......"

Tưởng Thiếu cảm thấy lời này của Đàm ca có chút vấn đề, người ta có lòng tốt cho mọi người ở tạm, giờ cậu còn đòi thêm bữa tối, không cho thì đó là keo kiệt? Đạo lý gì đây? Nhưng nghĩ lại, đối tượng bị ăn vạ có khả năng không phải người, mà là quỷ quái luôn rình rập mạng họ, ừm, lời lẽ như vậy là đúng.

Bốn người Lực ca chỉ cảm thấy ảo ma Canada quá, nhưng trò chơi quả thật sẽ cung cấp đồ ăn, bọn họ đành nói: "Đi phòng bếp xem, hẳn là có."

Lúc nói chuyện, liền thấy một dàn hầu gái bước ra, trên tay đều bê đồ ăn bày xuống mặt bàn. Mà quản gia một lần nữa xuất hiện, "Chư vị khách quý, bữa tối đã sẵn sàng, thỉnh các vị ngồi vào vị trí!"

Đàm Thu vui sướиɠ chạy qua, phát hiện đồ ăn vô cùng phong phú. Có thể nói, trải qua mấy bữa ăn trong trò chơi thì bữa tối này quả thật tốt nhất.

Hơn nữa......

"Nhìn quen quen." Cậu nói: "Cũng không biết hương vị có giống nhà hàng kia không."

Nhà hàng trong lời Đàm Thu tất nhiên chính là nhà hàng mà Tưởng Thiếu đã từng mời Đàm Thu đi, còn gặp phải La Tiểu Phong. Đồ ăn lần này như phục chế lần trước vậy, ngay cả lần trước bọn họ gọi món gì cũng giống như đúc.

"Tôi nếm thử." Đàm Thu gắp một miếng thịt cá, vừa vào miệng đã nhận ra.

"Chính là mùi vị này."

Hoắc Cảnh Hành cùng Tưởng Thiếu, La Tiểu Phong tất nhiên cũng nhận ra, không khỏi sửng sốt. Đám Lực ca lại không biết, chỉ nói: "Khả năng gần đây trò chơi khá quan tâm đến vấn đề ăn uống. Trước khi vào có hai loại túi vật phẩm mới, cũng không tốn bao nhiêu điểm, còn định nhìn xem có đạo cụ tốt nào không, ai ngờ......"

"Tất cả đều là túi đồ ăn." La Nhiễm Hoa nói: "Còn có một cái là lẩu, 100 điểm 3 suất."

Cái này thật ra Đàm Thu không biết, dù sao cậu cũng chẳng cần đạo cụ gì, hơn nữa lấy ánh mắt của cậu thì cũng chẳng nhìn nổi món nào, cho nên trước giờ cậu cũng không để ý lắm. Hiện giờ mở cửa hàng hệ thống thì thấy cũng có một túi vật phẩm, 100 điểm, bên trong cũng là đồ ăn, còn có cả sườn heo chua ngọt mà cậu chưa được ăn."

"Cuối cùng trò chơi cũng có vài món hữu ích." Cậu nhỏ giọng cảm khái.

Hoắc Cảnh Hành: "......"

Hoắc Cảnh Hành co rút khóe miệng, "Cậu định mua à?"

"Nếu có cơ hội!" Đàm Thu nói, lại bổ sung: "Hoắc đại ca, anh yên tâm, tôi có rất nhiều điểm đó, mua được tận mấy phần sườn heo chua ngọt liền."

Hoắc Cảnh Hành: "......"

Hắn thật sự sợ người này giả ngu quá trớn, tự chơi chết chính mình, dù sao nơi này cũng quá nguy hiểm.

Hắn nhìn thoáng qua Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong, cảm thấy yên tâm hơn chút. Hai người này nghe xong không có phản ứng gì, thuyết minh hành động này của Đàm Thu không phải nhất thời nghịch ngợm, hẳn là trước đây cậu cũng đã nói vậy.

Đồ ăn trên bàn thơm phức, đặc biệt là phần cá kia, còn có cả thịt kho tàu. Cho nên dù Đàm Thu tuy không ăn được sườn heo chua ngọt, không uống được canh gà ác nhưng vẫn khá thỏa mãn.

Những người khác ăn đến căng bụng, cơ bản sau một bữa cơm, mọi người cũng không khẩn trương như trước. Đặc biệt là Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong, cảm khái nói: "Tôi cứ nghĩ là đang ăn cơm ở ngoài hiện thực cơ."

Lực ca nói: "Bên ngoài ăn không ngon được như vậy, đồ ăn thượng hạng như này không hề rẻ."

Tưởng Thiếu đang định nói, cũng bình thường, chẳng qua hơi khó đặt trước, thì nhớ ra giá cả này chỉ đối với tầng lớp bọn họ mới không tính là cao, vì thế không nói tiếp.

Ăn xong cơm, hầu gái lại xuất hiện thu dọn bát đĩa trên bàn. Đến gần, mọi người lúc này mới để ý, tất cả hầu gái đều giống nhau.

Nếu là sinh đôi, sinh ba còn chấp nhận được, đây lại là sinh tám. Mấu chốt là chuyện này lại xuất hiện ở cái địa phương khủng bố này, đủ khiến người ta ớn lạnh.

"Này, này......"

Hầu gái nghe được động tĩnh thì xoay người, "Quý khách có chuyện gì sai bảo?"

Tám người động tác nhất trí, ngay cả giọng nói cũng giống nhau, đồng đều đến mức như chỉ có một người nói chuyện.

Newbie vừa phát ra tiếng lập tức không dám mở miệng, chỉ hận không thể chui xuống gầm bàn trốn.

Hoắc Cảnh Hành đang định nói thì đã nghe thấy Đàm Thu:

"Không có gì, tôi mệt, có chỗ nghỉ ngơi không?"

Hầu gái nói: "Quý khách, mời theo chúng tôi."

Sau đó, tất cả bát đĩa đều biến mất, lần này cả hai newbie đều bị dọa sợ. Lam Nhiễm Hoa nhỏ giọng giải thích cho họ: "Chuyện này ở trong trò chơi rất bình thường, không cần kinh động quá."

Tám hầu gái mang bọn họ lên tầng hai, "Quý khách có thể tùy tiện chọn phòng ở đây." Các cô nói tiếp: "Tiểu chủ nhân ở tầng 3, các phòng trống còn lại quý khách cũng có thể lên ở."

Đàm Thu nhếch mày, "Tầng 3 phòng hình như lớn hơn, ở cũng thoải mái hơn phải không."

"Quả thật là như vậy." Nhóm hầu gái nói.

Đàm Thu đang định bảo nhóm hầu gái dẫn mình lên trên tầng 3, lại nghe Hoắc Cảnh Hành nói: "Không cần, bọn tôi ở tầng 2 là được rồi."

"Được." Nhóm hầu gái hoàn thành nhiệm vụ, lùi xuống.

Đàm Thu: "......"

Hoắc Cảnh Hành nói: "Một người ở không an toàn."

Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong co rút khóe miệng, nghĩ bụng, một người ở quả thật không an toàn, nhưng không an toàn là người hay quỷ thì chưa biết được đâu.

Đàm Thu bị làm hỏng chuyện tốt cũng không giận, chỉ ngoan ngoãn đứng đó, ngọt ngào nói: "Đều nghe Hoắc đại ca."

Mấy người Lực ca: "......"

Thật sự không tưởng tượng được, cái người này chính là kẻ một cước giải quyết một người lúc trước.

Bọn họ còn hoài nghi vị dẫn đường này tâm thần phân liệt...... Chẳng qua phân liệt thì phân liệt đi, biết đánh đấm là được, thời điểm cần thiết thì bảo vệ bọn họ một chút là được. Đừng nói là tâm thần phân liệt, cho dù ngốc thì bọn họ cũng không ý kiến.

Phòng ở tầng 2 cũng không ít, tổng cộng có 6 phòng. Tuy 10 người không chia được thành mỗi người một phòng, nhưng quả thật, bọn họ hẳn là không dùng hết 6 phòng này, số người dám ở một mình quá ít.

"Chia phòng đi!" Hoắc Cảnh Hành nói.

Hắn nói xong thì nhìn thoáng qua Đàm Thu, đã thấy cậu giơ tay xung phong phát biểu: "Phòng này to nè, là của tôi nhé, 9 người còn lại chia vào 5 phòng hẳn là không thành vấn đề chứ!"

Trừ Hoắc Cảnh Hành, mọi người đồng thời lắc đầu: "Không thành vấn đề."

Hoắc Cảnh Hành nhíu mày nói: "Một mình cậu......"

"Nhưng ở đây không có nam dẫn đường mà!" Đàm Thu vẻ mặt thiên chân vô tội chỉ Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong, "Hai cái lính gác." La chỉ nhóm Lực ca, "Ba cái lính gác." Lại chỉ Lam Nhiễm Hoa, "Dẫn đường, lại còn là nữ. Còn lại hai người tuy là người thường nhưng vẫn có một cô gái kia kìa, nói chung là không thích hợp."

(Đoạn này trong raw, Đàm Thu nói Lam Nhiễm Hoa là lính gác. Nhưng sang các chương sau thì lại là dẫn đường nên mình để là dẫn đường nhé!)

Hoắc Cảnh Hành: "...... Còn một nam nữa."

Đàm Thu nói: "Nhỡ đâu hắn cũng thích nam thì sao? Dù sao tôi cũng đẹp như vậy."

Hoắc Cảnh Hành: "......"

Nam newbie, cũng chính là tiểu Lưu vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ bản thân tuyệt không dám có ý nghĩ bất chính. Ba người Lực ca nói: "Bọn tôi như cũ, ba người một phòng, dù sao chen chúc một chút vẫn ngủ được."

Lam Nhiễm Hoa nói: "Tôi ở cùng hai newbie!" Cô mỉm cười nói: "Các cậu cũng không để ý quá, ở trong này, mạng cũng sắp mất, ai lại để cái này... À, đó là người ta có bản lĩnh, vậy mấy người thì sao?"

Hai newbie tưởng tượng lại cái chỗ kỳ quái này, nào dám ngủ một mình, lập tức đáp ứng.

Còn lại thì không cần chia, Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong tiếp tục ôm nhau sưởi ấm, Hoắc Cảnh Hành ở một mình, Lam Nhiễm Hoa ánh mắt sáng ngời, cười nói: "Hoắc tổng, không bằng ở cùng phòng với chúng tôi đi!"

Hoắc Cảnh Hành nói: "Không cần."

Lam Nhiễm Hoa tựa hồ có chút tiếc hận nhưng cũng không nói thêm gì.

Chia phòng xong, ai về phòng người nấy nghỉ ngơi, Ngược lại, Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong đều theo vào phòng Đàm Thu, Hoắc Cảnh Hành cũng theo vào.

"Nói chuyện đi!" Hắn nói.

Lúc trước có người nên cũng không thể nói chuyện tử tế được. Hoắc Cảnh Hành muốn biết tỉ mỉ về trò chơi này, người khác hắn không tin tưởng hoàn toàn, nhưng ba người trước mặt này, hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm.

Tưởng Thiếu lập tức phổ cập kiến thức cho hắn, cũng nêu ra vài điểm quan trọng về phó bản cấp A. Dù hiểu biết của cậu ta không nhiều lắm nhưng ít nhất cũng hơn mấy người Đàm Thu.

Hoắc Cảnh Hành gật đầu, hỏi cậu ta: "Lần thứ mấy vào trò chơi."

"Đây là phó bản thứ sáu." Tưởng Thiếu nói.

Hoắc Cảnh Hành liếc Đàm Thu một cái, vẫn là hỏi: "Tự mình vào mấy lần."

"Hai lần."

Hoắc Cảnh Hành hiểu rõ, vậy là phó bản thứ 3 gặp phải Đàm Thu. Còn La Tiểu Phong...... Người sau thấy Hoắc Cảnh Hành nhìn mình, liền nói ngay: "Tôi là lần thứ hai."

Hoắc Cảnh Hành gật đầu, nhìn về phía Đàm Thu......

Đàm Thu thành thật nói: "Phó bản gặp được Tưởng Thiếu chính là lần đầu tiên."

Hoắc Cảnh Hành co rút khóe miệng, nghĩ bụng, vừa vào đã thu tiểu đệ, có phải cậu giả vờ đến phát chán rồi nên tới chỗ khác liền bung lụa phải không!

Chẳng qua trên mặt hắn vẫn thật ổn trọng, "Vậy hẳn đã tích được điểm sinh tồn đi, đổi đạo cụ cần chú ý gì không."

Tưởng Thiếu: "......"

La Tiểu Phong: "......"

La Tưởng Phong vô cùng muốn nói, chẳng lẽ điểm thưởng không phải là để đổi đồ ăn cho Đàm ca hay sao. Còn đạo cụ, đó là cái gì, mạnh bằng Đàm ca không?

Vẫn là Tưởng Thiếu ho khan vài tiếng, "Những đạo cụ hữu dụng đều quá đắt, hiện tại chỉ có thể đổi được vài món có công năng đặc biệt, không phải toàn diện. Tôi đổi một ngọn nến thắp sáng, một lá bùa đuổi quỷ, còn lại thì định tích để mua búp bê thế thân."

La Tiểu Phong nhìn Tưởng Thiếu như nhìn một kẻ phản bội.

Cậu ta cũng bất đắc dĩ, mấy thứ này đều là tính toán trước khi cậu ta gặp được Đàm Thu. Nếu không phải Hoắc Cảnh Hành hỏi thì cậu ta cũng đã sớm quên.

"Đã vào phó bản thì không thể đổi đạo cụ, tôi vừa ra còn chưa kịp xem có bao nhiêu điểm thì đã bị kéo vào, cho nên không có gì cả." Hoắc Cảnh Hành nói.

Mà hiện tại, tuy có thể biết bản thân có bao nhiêu điểm, nhưng lại không thể đổi đạo cụ gì, trừ mấy túi đồ ăn, còn có mấy quyển sách. Hơn nữa nhìn tên sách, cái gì mà 'Nữ quỷ nhỏ yêu thư sinh nghèo', vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ hữu dụng gì, rõ ràng chỉ dùng để gϊếŧ thời gian.

Nói tới đây, thời gian cũng không còn sớm, vì thế mọi người đều về phòng ngủ.

Tiễn người về xong, Đàm Thu liền đi tắm rửa.

Kết quả, vừa vặn vòi nước, bên trong toàn là máu loãng.......

"Cút." Đàm Thu mất kiên nhẫn nói: "Không muốn chết thì cút cho ông đây, biến nước về như cũ, sau đó cút đi thì cút, không được nhìn lén."

Phó bản cấp A quả nhiên không bình thường, lúc trước, phó bản cấp B đều phải kích phát điều kiện mới có thể chết người. Mà hiện tại còn chưa có manh mối, đã có chuyện xảy ra, phó bản cấp A quả nhiên không dễ dàng.

Đàm Thu đe dọa xong, con quỷ ẩn trong vòi hoa sen cũng nhát gan nên lập tức bị dọa chạy. Đợi đến khi nước bình thường trở lại, Đàm Thu mới cởϊ qυầи áo tắm rửa.

Trò chơi còn tri kỷ chuẩn bị áo ngủ mới, Đàm Thu vui vẻ tắm xong, thay đồ ra khỏi phòng tắm.

Lại thấy TV trong phòng vốn tắt thế mà lại tự mở ra.

Bên trong có một tên nam quỷ mặc nữ trang đang hát tuồng.

"Ông đây muốn ngủ, mày ồn quá." Đàm Thu khó chịu.

Quỷ nữ trang chậm rãi quay đầu, lộ ra một khuôn mặt thập phần tục tằng, nếu là nam thì còn có thể coi là có chút nam tính, nhưng giờ lại giả nữ, quả thực là muốn chọc mù mắt. Đặc biệt là phần trang điểm, son môi thì đỏ như máu, cũng có thể đó vốn là máu, còn tô rất dày, mẹ nó, còn chảy xuống kia kìa.

Quỷ nữ trang lẳng lặng nhìn cậu, tựa hồ nghĩ, sao người này vẫn chưa hét chói tai. Nhưng là không sao, rất nhanh người này sẽ phải sợ hãi, sẽ phải hét ầm lên....

Hắn đột nhiên nhào tới.

"Mặt tôi xấu xí, cậu đổi mặt cho tôi đi!"

"Đéo." Đàm Thu một bên cự tuyệt, một bên đá bay tên quỷ nhào tới. Quỷ nữ trang hiển nhiên chấp nhất hơn nhóm Lực ca, bị đá bay lại phi về. Sau đó bị Đàm Thu tóm lấy, ấn trên mặt đất, đấm.

"Mặt do cha sinh mẹ đẻ, xấu quá thì đi phẫu thuật thẩm mỹ, ông đây đẹp thì sao, ghen ăn tức ở thì cũng nhịn cho ông!"

Quỷ nữ trang bị đánh phát ngốc, lại còn bị ăn mắng, hắn lập tức phát điên, thét gào ầm lên.

"Câm miệng." Đàm Thu tức giận cởi giày, nhét vào miệng cửa hắn.

Nữ trang quỷ: "......"

Đúng lúc này, cửa bị đá văng, Hoắc Cảnh Hành đã đứng ở ngoài, hiển nhiên là bị tiếng thét của con quỷ thu hút. Bên cạnh còn có Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong, vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.

Hai người họ đã đoán được tình hình bên trong, nhưng bọn họ lại không cản được Hoắc đại ca đá cửa, bọn họ không dám!

Đàm Thu: "???"

Đàm Thu nhanh chóng phản ứng lại, "Aaaa, nơi này có quỷ, đáng sợ quá đi!"

Mọi người: "......"

Quỷ nữ trang: "......"

Hê lô, trước khi nói mấy câu này thì có thể bỏ giày khỏi miệng tôi được không?

Nói nghe tin chết liền ớ!