Nghĩ đến đây, Tô Đạt tỉnh bơ quay qua nhìn người bên cạnh, mặc dù anh ta tự nhận mình đẹp trai đến nỗi mỗi sáng sớm nhìn vào gương vẫn hết hồn nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ đẹp siêu việt phi giới tính của Đoạn Tuân đôi lúc cũng cảm thấy tự ti.
Tô Đạt không nghĩ ra cái bộ mặt tuy yêu diễm nhưng lạnh như băng kia sẽ hạ mình cùng ai thân mật?
Đúng là nghĩ không ra.
Tô Đạt đang vui vẻ tưởng tượng chợt phát hiện sắc mặt Đoạn Tuân có chút không thích hợp.
Trên mặt vẫn là vẻ lạnh lẽo quen thuộc, nhưng đôi mắt nheo lại nhìn bóng dáng phía trước như có điều suy nghĩ.
"Sao vậy?" Tô Đạt hiếu kì hỏi.
Đoạn Tuân chau nhẹ lông mày, một lát sau anh mới lắc đầu, đáp lại: "Không có gì."
Ninh Gia chạy một hơi đến cửa trường học mới dừng lại. Cô vội vàng lấy di động ra muốn gọi 110 báo cảnh sát, nhưng lời uy hϊếp vừa rồi của người kia vẫn còn văng vẳng bên tai, cô bèn cắn môi bỏ điện thoại vào túi.
Đời trước vì để sinh tồn yên ổn trong chốn hậu cung đầy tranh đấu, cô hình thành thói quen bo bo giữ mình. Bây giờ tuy sống lại nhưng thói quen đã ăn sâu vào máu vẫn ảnh hưởng đến cô như trước. Cho nên cuối cùng cô vẫn quyết định không tùy tiện tự tìm phiền toán nữa.
Tuy nhiên, đời này bo bo giữ mình lại không còn thoải mái như đời trước.
Đêm nay Ninh Gia ngủ không ngon giấc, cô trằn trọc cả đêm liên tục gặp ác mộng.
Sáu giờ sáng hôm sau, cô mò dậy mở điện thoại xem tin tức mới.
Đã làm công dân lương thiện ở xã hội có pháp trị mấy năm liền giờ cô không thể giống như đời trước, thờ ơ khi thấy gϊếŧ người phóng hỏa. Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu cảnh sát có thông báo về án mạng tối qua, cô sẽ lập tức chủ động liên hệ cảnh sát cung cấp manh mối.
Nhưng tìm một vòng ở các trang tin mới trong vùng lại nhìn qua các trang an ninh, cũng chả thấy bất kỳ tin tức gì liên quan đến án mạng phát sinh.
Cô nghi hoặc nhíu mày, cô thấy rất rõ tối hôm qua những người kia gϊếŧ người xong liền bỏ đi ngay tức thì, không có xử lý hiện trường. Không lẽ thời gian quá sớm thi thể người kia còn chưa bị phát hiện?
Cô mang tâm trạng thấp thỏm không yên trong suốt ba tiết học buổi sáng.
Đến khi tan lớp, cô vẫn ngồi ngẩn người tại chỗ cho đến khi Cát Dao bạn cùng phòng cô đến bên cạnh lay lay cô mới định thần lại được.
"Làm sao vậy? Tan học rồi còn không đi?"
"A."
Ninh Gia chậm rãi thu sách vở, cô theo Cát Dao hòa vào dòng người đang kéo nhau ra khỏi lớp học.
"Trời ơi, vẫn không cướp được vé." Cát Dao vừa đi vừa bấm điện thoại, không biết cô ấy bấm cái gì tự nhiên hỗn hễn kêu lên.
"Sao vậy?"
Cát Dao nói: "Đêm nay Hell biểu diễn tại quán bar Phi Trì, phải có vé mới vào được, vé vừa bán ra toàn bộ đã bị cướp hết."
Cát Dao vừa nói xong, chợt nhớ tới cái gì đó cô ấy mở to hai mắt nhìn Ninh Gia.
"A, nếu tớ nhớ không lầm, cậu làm thêm ở Phi Trì phải không? Có thể dẫn người vào không?"
"Hả?" Ninh Gia không hiểu chuyện gì: "Cái gì Hell?"
Cát Dao nhìn bộ dạng này của cô, không tin nói: "Ngay cả Hell cậu cũng không biết sao?"
Ninh Gia lắc đầu: "Là gì? Tớ nhất định phải biết sao?"
"Là ban nhạc! Dù Hell chỉ là ban nhạc ngầm, nhưng rất hot ở khu đại học xung quanh đây, nữ sinh mê bọn họ nhiều vô số kể. Cậu làm thêm ở Phi Trì, làm sao không biết đêm nay bọn họ biểu diễn ở Phi Trì?"
Cát Dao nói xong cảm thấy hết hồn về cô bạn tốt cùng phòng dốt đặc cán mai của mình.
Ninh Gia vẫn mờ mịt: "Hôm qua tớ mới đi làm, đúng là không rõ lắm."
Cát Dao chịu thua vẻ mặt này của cô, lắc đầu nói: "Cậu đúng là tối cổ, không thèm quan tâm đến chuyện bên ngoài."
Ninh Gia cười gượng một tiếng, cô cả ngày không phải học thì là kiếm tiền, đối với mấy cái râu ria này cũng không nghe ngóng gì.
Cát Dao lại kéo cánh tay Ninh Gia: "Hell chỉ biểu diễn vài buổi, Phi Trì không mở cửa cho người ngoài phải có vé mới cho vào được, một buổi chỉ bán ra hai trăm vé, tớ căn bản không giành được. Bạn tốt Ninh Gia, cậu làm chỗ đó tiện như vậy dẫn mình vào với nha nha."
Ninh Gia hoàn toàn không rõ tình huống: "Tớ mới đi làm thôi, không biết được hay không để tớ hỏi đàn chị Triệu một chút."
Cô nhắn cho Triệu Tâm Đồng hỏi, bên kia rất nhanh đã hồi âm: "Hell tới biểu diễn, quán bar sẽ tăng cường bảo vệ, đừng nói là em, ngay cả chị cũng không có cách nào dẫn người vào. Em đừng dẫn bạn học em đến kẻo uổng công."
Ninh Gia đưa di động đến trước mặt Cát Dao, Cát Dao tiếc nuối buông tay, ôm đầu kêu rên: "Vì sao? Tôi chỉ muốn đến gần nhìn Sin Thần thôi mà, sao lại khó như vậy?"
Ninh Gia vẫn mờ mịt: "Sin Thần?"
Cát Dao than thở nói: "Ngay cả Hell cậu cũng không biết, không trông cậy cậu sẽ biết Sin Thần."
Cát Dao vỗ vai cô, sau đó mở hình Hell biểu diễn trong điện thoại ra: "Bây giờ nhiều nữ sinh đại học không còn theo Idol nữa mà chuyển sang theo Hell, để chị phổ cập cho cưng một tí về thần tượng hiện giờ của giới nữ sinh chúng ta: Ban nhạc Hell."