Tình Đầu Của Đốc Chủ

Chương 6.2: Nhận Ra

Anh Trần làm tại Phi Trì đã lâu, nhìn Ninh Gia là biết cô còn là học sinh chưa có kinh nghiệm sống giống như đứa trẻ, anh ta tưởng cô lần đầu tiên tới mấy chỗ thế này bị người khác hù dọa liền tỏ vẻ cấp trên khuyên bảo, nhẹ nhàng nói: "Hai ngày đầu ở quán bar có vài người uống say gây chuyện, em vừa đi làm gặp mấy vụ này chắc hơi sợ nhưng làm lâu sẽ quen thôi. Anh thấy ở quán bar có nhiều bảo vệ, đảm bảo không có chuyện gì."

"Ừm." Ngay cả người làm lâu ở đây cũng không nghe tin tức xem ra chuyện tối qua không bị người khác phát hiện.

Anh Trần nói tiếp: "Đúng rồi, đám fan cuồng của Hell rất hăng, chút nữa khi họ biểu diễn mọi người nhớ chú ý, nếu có tình huống bất thường thì lập tức gọi bảo vệ."

Các nhân viên phục vụ đều gật đầu.

Còn chưa kịp thở quán bar đã mở cửa, cả đám fan hâm mộ tràn vào khiến nhóm nhân viên phục vụ bận tối mặt tối mũi.

Hell khác với các nhóm nhạc hay biểu diễn thường xuyên ở bar, bọn họ tới đây biểu diễn giống như một buổi hòa nhạc quy mô nhỏ, chủ quán bar nhân cơ hội chém đẹp không chỉ thu tiền vé vào cửa mà còn tăng giá rượu lên gấp đôi.

Ninh Gia xem bảng giá rượu mới kinh ngạc tắc lưỡi. Coi như một buổi biểu diễn, khách tới xem tầm hai trăm người cũng đủ cho chủ quán được một mớ.

"Mọi người, Hell tới rồi, đang ở phòng nghỉ, mau đem đồ uống cho họ đi."

Trưởng nhóm nhân viên bận tối mặt, thấy Ninh Gia vừa đưa xong một bàn rượu trở về quầy bar, hướng cô vẫy tay.

"Được."

Ninh Gia đang bận xù đầu, cô vội vàng gật đầu rồi lấy một loạt đồ uống ướp lạnh để lên khay bước về hướng phòng nghỉ.

Cách âm ở quán bar rất tốt, đại sảnh ồn ào huyên náo đến thế nhưng chỉ cần tới phía sau hành lang, nó lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Cô đi tới phòng nghĩ, gõ cửa một cái.

"Vào đi." Giọng nói nam trong phòng vang lên.

Ninh Gia một tay đẩy cửa bước vào. Phòng nghỉ chỉ có một bóng đèn tỏa sáng nhàn nhạt.

Mấy thanh niên đang ngồi thoải mái ở ghế salon, có người bấm điện thoại, còn có một người ngồi một mình một ghế, cúi đầu chỉnh dây ghita điện.

Ninh Gia bước vào phòng nghỉ nhìn bốn người này, tim cô đập thình thịch liên tục. Cách ăn mặc lạ đời của họ nếu gặp nữ sinh ngây thơ chưa trải đời chắc chắn sẽ kinh ngạc.

Nhưng Ninh Gia không phải vì chuyện này. Tim cô đập loạn vì cô nhận ra họ, họ chính là bốn người gây án tại ngõ hẻm tối qua.

Mặc dù khi đó tối thui, cô không nhìn rõ mặt mũi nhưng hình dáng, kiểu tóc lại rất rõ ràng, chưa kể lại là bốn người. Lúc ấy cô còn cố nhớ rõ một chút đặc điểm để khi cảnh sát cần, cô có thể cung cấp manh mối.

Cho nên tuyệt đối cô không nhận lầm.

Tô Đạt ngồi giữa salon, anh ta ngẩng đầu lên thấy Ninh Gia vừa bước tới, lập tức vui vẻ: "Hôm nay Phi Trì có nhân viên phục vụ phong cách này sao? Không phải học sinh cấp ba chứ?"

Cô để tóc dài thẳng, đeo kính đen lại không trang điểm nhìn qua rất nhỏ tuổi như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi. Mặc dù chỉ là nhân viên phục vụ phổ thông nhưng ở nơi như quán bar này nhìn có vẻ không phù hợp.

Tim Ninh Gia đập thình thịch, cô bị Tô Đạt trêu chọc ngượng ngùng cười một tiếng, không dám nhìn thẳng chỉ cúi đầu bước tới đem đồ uống đặt lên bàn.

Tô Đạt cho là cô mắc cỡ nên càng muốn chọc cô thêm, anh ta cười hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi? Vị thành niên hay chưa?"

"Vị thành niên rồi." Ninh Gia thấp giọng nói.

Nghe được âm thanh này, Đoạn Tuân đang ngồi một mình trên ghế chợt ngẩng đầu, híp mắt nhìn cô bé bưng đồ uống đang loay hoay cúi đầu, lông mày hơi nhíu lên.

Tô Đạt cười nói: "Xạo, đảm bảo em chưa mười tám, tí nữa tôi hỏi chủ quán là biết ngay."

Ninh Gia làm sao đối đáp lại dạng dân chơi này, chưa kể màn tối qua vẫn khiến tim cô hồi hộp. Bốn người này thế mà lại là tội phạm gϊếŧ người.

"Tôi ra ngoài trước, mọi người có cần thêm gì thì gọi tôi." Cô cố gắng để giọng mình bình tĩnh nhất. Nói xong cô quay người về phía cửa nhưng vì quá bối rối nên lúc gần tới cửa lập tức bị trượt chân suýt chút nữa lảo đảo.

Quả nhiên, phía sau vang lên tiếng cười nhẹ.

"A, bóng lưng này nhìn hơi quen." Chờ người vừa đi khỏi, Tiểu Phi lập tức nói.

Đương nhiên Tô Đạt cũng nhận ra được, anh ta vừa sờ cằm vừa cười nói: "Người khác gặp tụi mình hận không thể nhào lên, cô nhóc này lại chạy nhanh hơn thỏ, các cậu đoán xem cô ấy có nhận ra không?"

A Thản thản nhiên phụ họa: "Không chỉ nhận ra mà đảm bảo còn cho rằng chúng ta là tội phạm gϊếŧ người."

Ba người đang cảm thấy buồn cười, tự nhiên một tiếng đàn chói tay vang lên trong không khí. Tô Đạt giật mình, anh ta ngoái ngoái lỗ tai, quay qua nói với Đoạn Tuân: "Nè anh hai, định mưu sát sao? Sắp thủng màn nhĩ rồi."

Đoạn Tuân mặt lạnh: "Chỉnh dây đàn."

Lúc đầu Tô Đạt còn định nói lại một hai câu nhưng tự nhiên anh ta thấy run cả người thế nên chỉ biết ngậm miệng lại.