Hoa Rơi Vô Tình

Chương 46: Tình huống trong phòng tắm

Chờ đã! Cậu ta muốn làm gì!? Không phải như cô tưởng tượng đó chứ!? Lê Lạc hoảng sợ mở to hai mắt. Trong khoảng thời gian sống chung, Đông Kỳ đối với Lê Lạc có thể nói là vô cùng quy củ, không giống như Vân Ngạo luôn động tay động chân ăn đậu hũ của cô, ngược lại Đông Kỳ rất ít khi chạm vào cô, nhiều nhất chỉ ôm eo hoặc nắm tay cô, vì vậy Lê Lạc không xác định được hiện tại cậu ta muốn làm gì.

Động tác của Đông Kỳ rất nhanh, tất cả quần áo trên người cậu ta biến mất trong nháy mắt. Dáng người của thiếu niên khi mặc quần áo thì gầy, khi cởϊ qυầи áo thì có cơ có thịt, nhưng cho dù cậu ta có mặc quần áo hay không, dáng người ấy cũng dễ dàng làm cho người ta không thể rời mắt. mất cảnh giác. Lê Lạc vô tư thưởng thức dáng người của thiếu niên.

Đông Kỳ đặt cả người Lê Lạc vào tường, cậu cúi đầu hôn mạnh lên môi cô. Thế công mạnh mẽ khiến Lê Lạc hoàn toàn không thể phản kháng, mà cô cũng không cần phải phản kháng, sự tình phát sinh đến bước này không phải quá rõ rồi sao.

Nhiệt độ trong phòng tắm dần dần tăng lên. Đồng Kỳ không đóng vòi hoa sen lại mà cậu để dòng nước chảy trên người hai người. Tay cậu theo dòng nước đi xuống dưới, dò xét cửa huyệt của Lê Lạc, sau khi tìm thấy âʍ ѵậŧ liền xoay nó thật mạnh khiến Lê Lạc không kiềm chế được thở dốc.

Đông Kỳ đưa ngón tay tiến vào hoa huyệt mà không hề báo trước, rồi sau đó ngón tay bắt đầu rút ra đút vào. Cho đến khi Lê Lạc động tình, cậu lại nhanh chóng cắm thêm một ngón tay vào. Đồng thời Đồng Kỳ cũng để lại trên người Lê Lạc rất nhiều dấu hôn xanh tím, phạm vi trải rộng khiến người ta trố mắt.

Bàn tay còn lại vuốt ve cơ thể của Lê Lạc, giống như muốn đem cô ăn sạch sẽ. Dáng người Lê Lạc rất cân xứng, nơi nào cần gầy thì gầy, nơi nào cần thịt thì có thịt, hơn nữa cơ thể cô rất mềm mại, cảm giác khi sờ rất thích.

Hưởng Nguyệt rất thích chạm vào da thịt trên cơ thể Lê Lạc, cô ấy nói rằng ôm Lê Lạc cực kỳ thoải mái, mà đây cũng là một trong những nguyên nhân ba thiếu niên kia yêu thích đến không rời tay.

“Nếu cô không muốn thì giúp tôi khẩu giao.” Đông Kỳ nhìn Lê Lạc bị ngón tay của mình đưa đến cao trào, cậu nhẹ nhàng nâng cằm cô lên nói.

Khẩu giao!? Ý là dùng miệng phải không? Sau khi dùng tay của cô chán rồi nên muốn mở ra một cánh cửa mới? Lê Lạc cảm thấy cần phải nâng cấp cho cái đầu của mình một chút, nếu không sớm muộn gì cô cũng bị hành động của đám thiếu niên này hù chết khϊếp!

Lời tác giả:

Lê Lạc: Tôi bị các cậu làm cho sợ chết khϊếp!

Đám thiếu niên: Cô nghĩ cô làm chúng tôi sợ ít lắm à?