Hoa Rơi Vô Tình

Chương 44: Cuộc sống nửa sống chung

Buổi chiều, Đông Kỳ lái xe đưa Lê Lạc về trường đại học S. Sau ngày hôm đó, Lê Lạc chính thức bắt đầu cuộc sống ‘nửa sống chung’ với đám thiếu niên kia. Mỗi cuối tuần, ba thiếu niên sẽ thay phiên nhau đưa Lê Lạc đến căn hộ của Đông Kỳ, rồi đến sáng thứ hai lại đưa cô quay về trường học.

Sau vài ngày sống chung với đám thiếu niên, Lê Lạc bất ngờ phát hiện mấy người này hoàn toàn không giống những gì cô tưởng tượng.

Cô đã nghĩ mình sẽ giống một kỹ nữ được mua để mua vui, chờ ngày rời đi khi họ chán cô.

Nhưng ba thiếu niên không hề cho cô cảm giác như vậy, họ rất tôn trọng cô, thậm chí còn coi cô là trung tâm. Bình thường họ đối xử với cô rất nhẹ nhàng, ngoại trừ việc họ thỉnh thoảng ăn đậu phụ của cô thì hoàn toàn không có tình huống cưỡng ép nào.

Mặc dù bề ngoài Đông Kỳ có vẻ lãnh đạm và bá đạo, nhưng Lê Lạc phát hiện cậu thực sự là một người đàn ông của gia đình. Việc dọn dẹp căn hộ không hề giao cho người ngoài, toàn bộ đều do Đông Kỳ tự mình làm, cơm ba bữa cũng là do cậu chuẩn bị, nếu rảnh cậu còn tự xuống bếp nấu.

Mặc dù vẻ mặt của Đông Kỳ lúc nào cũng lạnh đạm, nhưng cô biết mọi thứ của cô trong căn hộ đều do Đông Kỳ chuẩn bị, chẳng hạn như mỹ phẩm dưỡng da, quần áo, thậm chí cả băng vệ sinh và các đồ dùng sinh lý khác, Đông Kỳ đều giúp cô chuẩn bị đầy đủ, cho tới bây giờ chưa từng phát sinh chuyện thiếu thứ gì.

Cô còn phát hiện Đông Kỳ có vẻ thích giúp cô chọn quần áo, hơn nữa ánh mắt của cậu ta cũng không tệ. Quần áo trong tủ của Lê Lạc bất tri bất giác tăng lên đáng kể. Có một lần Vân Ngạo trộm nói với cô rằng đống này đều là do Đông Kỳ tự mình chọn cho cô.

Có lần Lê Lạc còn nhìn thấy Đông Kỳ bế Lưu Hoa đang ngủ trong phòng khách về phòng của cậu ta, mặc dù Lê Lạc không xem văn boylove, nhưng một màn này khiến tâm hồn hủ nữ của cô thức tỉnh.

Vân Ngạo thì như một đứa trẻ mới lớn, cậu luôn thích làm nũng, tức giận, thậm chí khi có cơ hội còn khi dễ Lê Lạc một chút.

Lê Lạc có cảm giác như Vân Ngạo rất ỷ lại vào cô, chỉ cần hai người ở một chỗ, nhất định Vân Ngạo sẽ dính lấy cô, cho dù cô đứng dậy đi rót nước, cậu ta nhất định cũng đứng lên đi theo, chỉ cần Lê Lạc không đặt chú ý vào mình, cậu ta sẽ tức giận rồi dính lấy cô như một con chó con.

Đồng thời, Vân Ngạo cũng là người động tay động chân với Lê Lạc nhiều nhất, tuy rằng sau đêm đó cậu ta không lừa cô lên giường nữa nhưng cậu ta luôn dùng các phương thức khác để ăn đậu hũ của cô.

Trong ba người, Lưu Hoa là người nói chuyện với Lê Lạc nhiều nhất. Khi rảnh cậu ta thường ngồi lẳng lặng trên ghế sô pha đọc sách, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Lê Lạc. Lưu Hoa cho Lê Lạc cảm giác dù thế giới này như thế nào cũng không thể làm bẩn được cậu ta.

Lưu Hoa yêu nhất là tựa vào Lê Lạc ngẩn người, một lúc lâu sau ngủ thϊếp đi. Sau khi ngủ say cậu liền ôm chặt Lê Lạc không chịu buông. Lúc đầu Lê Lạc còn có thể giãy dụa một chút, nhưng sau đó cô bỏ cuộc, thậm chí còn ngủ cùng cậu ta luôn, kết quả cảnh thường thấy nhất trong căn hộ của Đông Kỳ vào buổi chiều là hình ảnh hai người ôm nhau ngủ trưa trên ghế sô pha. Lúc trước Đông Kỳ còn đuổi hai người về phòng ngủ, nhưng sau đó cậu chuẩn bị thêm một tấm thảm ở phòng khách để khi Lưu Hoa và Lê Lạc ngủ trưa có thể dùng.

Lê Lạc còn phát hiện Lưu Hoa rất thích đồ ngọt, sau khi sống chung với họ cô không hề thiếu điểm tâm ngọt. Nguyên nhân là do thỉnh thoảng Đổng Kỳ mang bánh ngọt về cho Lưu Hoa, sau đó Đông Kỳ phát hiện Lê Lạc cũng thích, từ đó bánh ngọt mang về biến thành hai phần. Vân Ngạo không nhìn được, cậu nói với Đông Kỳ nếu tiếp tục làm vậy hai người kia sẽ mắc bệnh tiểu đường.

Họ rất giống những nam sinh trung học bình thường, nhưng đôi khi lại không giống.

Không nói tới việc mỗi ngày Đông Kỳ ôm một đống công văn trong tay, Lê Lạc biết gia cảnh của ba thiếu niên nhất định không đơn giản. Nếu Đông Kỳ là một trong những người thừa kế thì bây giờ bắt đầu tôi luyện cũng không phải quá sớm. Điều Lê Lạc quan tâm hơn là kỹ năng xử lý mọi việc của họ không giống như những học sinh trung học bình thường.

Mặc dù họ trông giống như những đứa trẻ trong những gia đình giàu có, nhưng đôi khi thảo luận hoặc giải quyết một việc gì đó, họ luôn làm cho Lê Lạc cảm thấy họ giống như ba cô lúc ông xử lý công việc.

Thái độ của họ tốt đến khó tin, quả thật không có gì để chê. Lúc trước cô nghe nói họ đã có rất nhiều phụ nữ, Lê Lạc không nghĩ ra nguyên nhân mình đặc biệt với họ.