Lưu Hoa cầm tay Lê Lạc di chuyển càng lúc càng nhanh, đồng thời cậu cũng châm lên người cô ngọn lửa du͙© vọиɠ. Đôi môi của Lưu Hoa di chuyển từ tai Lê Lạc rồi xuống đến cổ cô, sau đó xuống bộ ngực đầy đặn. Cậu nhẹ nhàng quét qua từng bộ phận mẫn cảm của Lê Lạc. Cô không nhịn được vươn tay giữ đầu Lưu Hoa lại, ra hiệu cho cậu dừng lại. Lưu Hoa nhìn lên đôi mắt mờ mịt đầy nước của Lê Lạc, cậu dừng động tác tay lại, đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm cô.
“Cô giúp tôi bắn.” Ý của Lưu Hoa là cậu không làm nữa, cô tự dùng tay giúp cậu bắn đi.
“A?” Lê Lạc đột nhiên ngẩn ra.
“Hử? Không phải vừa rồi tôi mới dạy cô sao?”Hai mắt Lưu Hoa tràn đầy ý cười nhìn Lê Lạc, tựa như đang chờ cô động thủ.
Dù sao sớm muộn gì cũng chết, Lê Lạc nghiến răng, nhẹ nhàng bắt đầu làm theo những gì Lưu Hoa mới chỉ cho cô. Cô dùng tay khẽ vuốt côn ŧᏂịŧ đã sớm sưng trướng. Cô không biết làm sao để thiếu niên cảm thấy thoải mái, cô chỉ có thể sờ loạn.
Nhưng dần dần Lê Lạc phát hiện khi cô vuốt ve đỉnh qυყ đầυ, côn ŧᏂịŧ trong tay cô không ngừng gồng lên, như đang nén lại du͙© vọиɠ. Cô dùng ngón tay cọ qua cọ lại lỗ nhỏ trên qυყ đầυ, quả nhiên thiếu niên hít một hơi thật sâu, bàn tay đặt bên tai cô siết chặt lại.
Cuối cùng Lưu Hoa không chịu nổi nữa, cậu kéo tay Lê Lạc, bắt hai chân cô khép chặt hai chân lại, điều chỉnh hai chân cô thành tư thế thích hợp, Lưu Hoa đem côn ŧᏂịŧ của cắm vào giữa hai đùi của Lê Lạc.
Lê Lạc nhìn thấy cơ bụng như ẩn như hiện của thiếu niên khi cậu dùng sức, cô thầm nghĩ dáng người này thật tốt. Bởi vì từ đầu đến cuối đều không tiến vào tiểu huyệt nên Lê Lạc có thể tỉnh táo thưởng thức dáng người, khuôn mặt, thậm chí là động tác của Lưu Hoa, nhưng mà càng nhìn, Lê Lạc càng cảm thấy thân thể khó chịu.
Sau khi cậu ta phóng thích xong cô có nên đi tắm nước lạnh hay không?
Cuối cùng, sau khi thở dốc, Lưu Hoa đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trên bụng Lê Lạc, mà tiếng thở kia cũng đánh vỡ sự bình tĩnh của cô.
“Ô… Lưa Hoa…tôi…” Lê Lạc duỗi tay ôm eo Lưu Hoa, hai tay bắt đầu sờ loạn. Khuôn mặt nhỏ cọ vào cổ Lưu Hoa, thậm chí cô còn mở miệng cắn nhẹ yết hầu của cậu ta.
“Sao vậy?” Lưu Hoa nhẹ nhàng đè lại bàn tay nhỏ đang sờ loạn của cô, dịu dàng nói.
“Cho tôi… ưm…”Lúc này Lê Lạc không quan tâm đến cái gì mà rụt rè e lệ, cô chỉ muốn Lưu Hoa giải quyết nhu cầu cấp bách của mình.
“Nhưng tôi còn chưa thành niên.” Thật ra Lưu Hoa cũng rất muốn hung hăng cắm côn ŧᏂịŧ vào cô gái dưới thân, nhưng trong gia đình cậu có quy tắc, khi chưa thành niên thì không được quan hệ tìиɧ ɖu͙©, và khi cậu trưởng thành, người phụ nữ đầu tiền cũng chính là người duy nhất của cậu, hay còn gọi là vợ tương lai.
“Để tôi kêu Đông Kỳ hoặc Vân Ngạo giúp cô nhé?” Lưu Hoa nhìn bộ dạng không thoải mái của cô, trong lòng có chút xót xa, dù sao cậu cũng là người kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, không thể giúp cô thoải mái khiến cậu cảm thấy áy náy.
“Không cần, tôi ngồi một chút là ổn.” Lê Lạc thấy Lưu Hoa không muốn chạm vào mình, cô liền nghiến răng lấy lại sự tỉnh táo. Cô ôm Lưu Hoa thở dốc, khuôn mặt vùi vào hõm vai của cậu ta hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng bản thân. Sau khi dập tắt ý nghĩ muốn đè thiếu niên bên cạnh, Lê Lạc nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm.