Lê Lạc cảm thấy có gì đó không ổn, từ nhỏ cô đã luôn ngủ một mình nên cô cảm thấy không quen khi ngủ chung giường với người khác.
Cô cảm giác chiếc giường mình đang nằm có vẻ khác với mọi khi, Lê Lạc từ từ tỉnh lại, cô chậm rãi mở đôi mắt còn đang mờ mịt, phát hiện có người đang nằm bên cạnh cô.
“Chị tỉnh rồi.” Nằm bên cạnh cô là Vân Ngạo đang mở to mắt nhìn cô, hồn nhiên cười.
Ngay sau khi Vân Ngạo nói chuyện điện thoại xong, cậu lặng lẽ bước vào phòng dành cho khách, nơi mà Lê Lạc đang nằm, lẳng lặng chờ cô tỉnh lại.
Du͙© vọиɠ của cậu đã sớm kiềm chế không nổi, cậu không trực tiếp đánh thức Lê Lạc dậy đã là cực hạn lắm rồi.
"Ưm, mấy giờ rồi? Không phải tôi đang ở phòng cho khách sao?" Mất một thời gian Lê Lạc mới nhớ ra tình huống và địa điểm hiện tại của mình.
Vân Ngạo nhìn cô gái bên cạnh đang liều mạng chớp mắt để làm bản thân tỉnh táo, bộ dạng không hề phòng bị người bên cạnh, một số cảm xúc hỗn loạn dần dần tràn vào trong đôi mắt đơn thuần của Vân Ngạo.
“Đã gần năm giờ rồi, sắp đến giờ ăn tối, nhưng trước khi đến bữa tối, chúng ta có thể làm chút chuyện khác.” Dứt lời, Vân Ngạo xoay người đè lên Lê Lạc, tay anh nắm lấy hai tay của cô đặt lên gối.
"Chờ đã! Không phải tôi đã nói nếu tôi không đồng ý thì các cậu không được động vào tôi sao!?" Đại não của Lý Thất Dạ còn chưa khởi động xong, trong nháy mắt, quần áo của cô liền biến mất, cô vội vàng bảo vệ lớp quần áo cuối cùng trên người - qυầи ɭóŧ.
“Ừ, cho nên bây giờ em đang thuyết phục chị nè.” Nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Lê Lạc, khóe miệng của Vân Ngạo nhếch lên.
Khuôn mặt ngây thơ của thiếu niên cộng thêm nụ cười dễ thương khiến cậu đẹp trai hơn lúc bực bội tức giận rất nhiều, dù sao thì ngoại hình của cậu có thể nói là hoàn toàn đè bẹp tất cả tiểu thịt tươi trên TV.
Lê Lạc vô tình nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo đến ngẩn người. Có lẽ do Lê Lạc mới ngủ dậy nên đầu còn hơi hỗn loạn, không biết cô lấy dũng khí từ đâu, giơ tay lên sờ mặt Vân Ngạo, còn xoa hai má và lông mày cậu ta thật lâu, sau đó thỏa mãn cười ngốc.
Vân Ngưng sững sờ một chút, từ lần đầu tiên gặp Lê Lạc, cậu hiếm khi thấy nụ cười trên mặt cô.
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô gái, Vân Ngạo cảm thấy tim mình như bị trúng đạn, để che đậy sự khác thường của mình, Vân Ngạo cúi đầu hôn Lê Lạc.
Hôn rồi hôn, mọi thứ dần trở nên hỗn loạn.
Lê Lạc không biết tại sao mọi chuyện lại biế thành như vậy, cô mơ hồ cảm nhận được nụ hôn của Vân Ngạo dần dần di chuyển từ môi sang những bộ phận khác, cả người cô cơ hồ đều bị cậu ta hôn qua. Vân Ngạo ngẩng đầu lên.
“Cho em, được không?” Vân Ngạo nghiêm túc hỏi.
“Ừ.” Lê Lạc cảm thấy do mình còn chưa tỉnh ngủ, hoặc do ham muốn của cô đã bị Vân Ngạo châm lên, cho nên khi thấy biểu cảm của cậu ta, cô không nhịn được đáp ứng.
Không biết sau này cô có hối hận hay không nhưng hiện tại cô giống như không thể cự tuyệt được.
Lời tác giả: Mọi người, chúng ta chuẩn bị ăn thịt~