Hoa Rơi Vô Tình

Chương 30: Bị tra khảo trong lớp học

Lúc này Lê Lạc đang ngồi trong lớp học, không ngoài ý muốn bị Bồi Bồi tra khảo.

Giờ học này là giờ học thực hành . Sau khi giáo sư điểm danh, họ bắt đầu viết mã, xong khi hoàn thành bài có thể rời đi trước khi lớp học kết thúc, vừa vặn tạo ra một hoàn cảnh thích hợp để Bồi Bồi tiến hành thẩm vấn.

“Bọn họ là ai?” Bồi Bồi vừa gõ mã, vừa hỏi Lê Lạc.

“Người ngoài ý muốn quen biết.” Lê Lạc mơ hồ đáp.

Trước đây cô đã từng học khóa kỹ thuật hệ thống, bài tập về nhà lần này không khó đối với cô, cô làm một lúc liền xong, hiện tại cái khó chính là trả lời câu hỏi của Bồi Bồi

"Khi nào? Ở đâu? Mối quan hệ của cậu với bọn họ là gì?" Bồi Bồi tiếp tục hỏi.

Tất cả câu hỏi đều rất đơn giản, nhưng Lê Lạc không thể trả lời được bất kỳ câu nào.

"Mấy tháng trước đi chơi, bọn tớ tình cờ gặp nhau, cũng chỉ gặp qua một lần mà thôi, tớ cũng không biết tại sao bọn họ lại tìm đến đây." Lê Lạc trả lời vô cùng bảo thủ, cô hoàn toàn lược bỏ quá trình đêm đó.

Thật ra cô cũng không có gì để nói, cô không thể nói bất cứ điều gì như ‘Tớ vô tình đột nhập vào phòng của họ và ngủ với họ", vừa ngu ngốc vừa khó giải thích.

“Tuy rằng bình thường cậu có chút ngốc nghếch, nhưng thật ra vẫn rất thông minh nha, tớ tin cậu có thể xử lý tốt, nếu cậu cần chúng tớ hỗ trợ thì nói một tiếng, chứng tớ sẽ giúp cậu.” Bồi Bồi nói.

Cậu đang khen tớ hay là nhân cơ hội mắng tớ vậy?

Bồi Bồi rất thông minh, cô có thể nhìn ra mối quan hệ của Lê Lạc với ba thiếu niên không đơn giản, nhưng Lê Lạc vẫn luôn có thể tự mình xử lý tốt mọi việc, Bồi Bồi cảm thấy mình không cần can thiệp quá nhiều nhưng cô vẫn có cảm giác bất an.

“Trước hết cậu đừng nói cho Hưởng Nguyệt và Tiểu Thiến được không? Tớ sợ họ sẽ lo lắng.” Thật ra Lê Lạc sợ họ đắc tội với ba thiếu niên kia, chuyện gì hai người đυ.ng phải đều không phải chuyện tốt.

"Ừ, nhưng mà cùng lúc tớ chỉ giúp giấu cho đến trước khai giảng. Sau khi khai giảng, dù tớ không nói thì hai người họ cũng phát hiện a." Ý của Bồi Bồi là, không muốn bị hai người kia phát hiện thì phải xử lí tốt ba thiếu niên kia trước khi khai giảng.

“Được, cảm ơn cậu.” Lê Lạc hiểu ý của Bồi Bồi.

“Không có gì, cậu cứu tớ khỏi chương trình mã máy này được không?” Bồi Bồi biết Lê Lạc không muốn nói về chuyện này, vì vậy cô liền thay đổi chủ đề.

Lê Lạc giải thích mã cho Bồi Bồi, sau đó để không thu hút sự chú ý, cô nhanh chóng viết mã rồi nộp bài để có thể ra về trước.

May mà chương trình lần này khá khó, mọi người vẫn đang viết, Lê Lạc là người đầu tiên hoàn thành, cô phải nhanh chóng đưa ba thiếu niên kia đi để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Thật nhanh nha, cô không trốn tiết đó chứ?” Nhìn thấy Lê Lạc đi ra, Vân Ngạo lập tức đứng dậy chạy tới trước mặt cô.

Cô vốn tưởng bọn họ ở bên ngoài sẽ cảm thấy buồn chán rồi rời đi, xem ra cô suy nghĩ nhiều rồi, Lê Lạc nhìn nhóm thiếu niên trước mặt hoàn toàn không có ý định rời đi, trong lòng có chút tuyệt vọng.

“Chúng ta đi trước.” Dù sao cũng phải đưa bọn họ rời khỏi trường trước, Lê Lạc thực sự sợ bọn họ đột nhiên cho nổ tung tòa nhà hay gì đó.

“Đi đâu?” Vân Ngạo nắm tay Lê Lạc, nụ cười trên mặt vô cùng ngây thơ, thoạt nhìn giống như một thiếu niên trong sáng.

“Tùy tiện.” Lê Lạc buộc mình phải rời mắt khỏi Vân Ngạo.

Lê Lạc có một tật xấu, cô thích những thứ đẹp mắt, như trang sức hoặc những người xinh đẹp luôn thu hút sự chú ý của cô và khi cô nhìn thấy thứ gì đó mà cô cho là đẹp, cô liền không nhịn được nhìn chằm chằm vào nó.

“Về căn hộ của tôi.” Đông Kỳ vẫn im lặng đứng cạnh cô đột nhiên lên tiếng.

"Không, tôi…" Lê Lạc lập tức cự tuyệt, chỉ có người ngốc mới tới địa bàn của bọn họ.

“Cô có thể báo trước với bạn, chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô.” Lưu Hoa nhẹ nhàng đè Lê Lạc lại, để cô nhìn vào mắt cậu, ôn nhu nói.

Đôi mắt màu xanh lam của cậu ấy thật đẹp, giống như một viên đá quý lấp lánh, cậu ấy vừa nói gì vậy!?

Nhìn Lê Lạc đang gật đầu theo bản năng, Lưu Hoa nở một nụ cười hiếm hoi.

“Đi thôi.” Đôi mắt Lưu Hoa cong lên vui vẻ, nhân tiện đưa tay lên véo má Lê Lạc.

Lời tác giả: Tự nhiên lại sợ bọn nhỏ làm nổ tung tòa nhà, bọn nhỏ vô hại mà (cười)