Hoa Rơi Vô Tình

Chương 27: Gặp lại

Một buổi chiều, khi Lê Lạc và Bồi Bồi cùng nhau đi bộ đến trường, một chiếc xe có rèm che mà Lê Lạc - người không hiểu về xe cũng biết đó là xe cao cấp, đậu cách Lê Lạc và Bồi Bồi không xa.

Khi hai người đi qua chiếc xe, không biết vì sao Lê Lạc lại quay đầu nhìn chiếc xe đó, giây tiếp theo cô hối hận muốn bóp chết bản thân.

Cửa sổ phía sau của xe bị hạ xuống, cô có thể nhìn thấy một thiếu niên có đôi mắt xanh da trời đang ngồi bên trong, thiếu niên đang nhìn chằm chằm Lê Lạc, trên khuôn mặt tinh xảo không bộc lộ cảm xúc nhưng Lê Lạc lại cảm thấy da đầu tê dại, cô nhận ra thiếu niên này là ai.

Lê Lạc theo tiềm thức lùi về phía sau một bước, nhưng lại đυ.ng phải một thân thể ấm áp, Lê Lạc quay đầu vừa nhìn, lập tức sợ hãi đến mức đẩy thiếu niên đằng sau cô đi.

Chính là mấy thiếu niên đêm đó!!! Lê Lạc gầm lên trong lòng.

“Chị, đã lâu không gặp.” Trên xe, một thiếu niên bước xuống, chính là người đã lấy đi lần đầu của cô, Vân Ngạo.

Lê Lạc sững sờ trong vài giây, trong đầu bắt đầu ý thức được sự nguy hiểm. Những hình ảnh đêm hôm đó từng cái từng cái hiện lên, trong đầu Lê Lạc bắt đầu hiện ra các biện pháp như chọc mắt, đá vào thân dưới, ném qua vai, nhưng cuối cùng, Lê Lạc cảm thấy không chọn biện pháp nào là cách sinh tồn cao nhất.

Lê Lạc không do dự xoay người chạy, cô vọt tới bên cạnh Bồi Bồi hét to.

“Bồi Bồi chạy!!!” Sau đó lôi kéo Bồi Bồi lập tức lao vào trường học.

Ba thiếu niên, bao gồm cả Lưu Hoa đang ngồi trên xe đều sững sờ, như thể không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.

Đông Kỳ phản ứng nhanh nhất, sau khi định thần, cậu chạy về phía trước vài bước, lập tức ngăn Lê Lạc thể lực yếu ớt kia lại, vươn tay ôm cô vào lòng.

Cô biết hy vọng thường rất tốt đẹp, nhưng mà sự thật thì thật tàn khốc, sao cô có thể ảo tưởng sẽ chạy thắng được họ cơ chứ.

Lời tác giả: Hắc hắc, tôi nghĩ không thể thờ ơ những người khác, rất nhanh họ sẽ được lên sâu khấu thôi hắc hắc~

Lời của editor: Xin chào mọi người, tình hình là vài chương này tác giả viết cực kỳ ít chữ, cụ thể là dưới 500 chữ khiến chương không đạt đủ số chữ được đề ra, cho nên mình viết vài lời này mong các bạn thông cảm giúp ạ! Càng về sau chương sẽ ngày càng dài hơn! Đảm bảo không làm mọi người thất vọng đâu ạ! Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ truyện ạ!

~Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mọi chuyện đến hay đi đều là duyên phận~