Hoa Rơi Vô Tình

Chương 14: Đi chơi cuối tuần

Trong kỳ thi giữa kỳ, mặc dù bận rộn với việc học nhưng trong lòng Lê Lạc cảm thấy không thoải mái.

Quả nhiên cô không thể dễ dàng quên chuyện đó, Lê Lạc thầm nghĩ.

Nếu không cô có thể như thế nào đây?

Lê Lạc không muốn nghĩ về chuyện này nữa, cô thả mình vào trong đống sách, mọi chuyện chờ sau kỳ thi giữa kỳ rồi tính tiếp.

Đảo mắt đã hai tuần trôi qua, Lê Lạc cùng nhóm bạn cùng phòng giải thoát khỏi kỳ thi.

"Đại mỹ nữ Lạc Lạc! Cuối tuần này ra ngoài đi chơi đi, ra ngoài đi chơi đi, ra ngoài đi chơi đi! Tớ muốn tránh xa mấy cuốn sách đó ô ô ô ô." Hưởng Nguyệt là một cô gái hoạt bát ở khoa văn. Tuy các môn thi giữa kỳ của Lê Lạc không nhiều, nhưng nhiều khoa khác phải lên bục giảng để báo cáo và diễn thuyết, cho nên trong mấy tuần qua, mỗi ngày Lê Lạc đều nghe Hưởng Nguyệt ghi nhớ các bài báo cáo, Lê Lạc gần như hiểu được sự phát triển của văn học thời Trung Cổ.

"Lần trước tớ nhìn thấy một quán bánh ngọt có không gian không tồi, cuối tuần chúng ta có thể ghé qua đó ăn.” Bồi Bồi học khoa kiến trúc, người ngoài đều cảm thấy Bồi Bồi rất lạnh lùng, kỳ thực, cô ấy là một người rất tốt bụng. Cô ấy rất thích ăn món ngọt giống Lê Lạc, cả hai thường tìm những cửa hàng bánh ngọt mới mở để ghé thăm.

"Mọi người có muốn ghé qua một quán bar nổi tiếng ở trung tâm thành phố vào buổi tối không?" Tiểu Thiến có chút chòe mong nói. Cô ấy đang học khoa nghệ thuật, bình thường rất trầm tính, nhưng sau khi thân thuộc với cô ấy, cô ấy thường nói ra những lời khiến người ta kinh ngạc, tất cả mọi người đều thấy quái lạ.

“Vừa vặn ba người đều là ba con cẩu độc thân, thuận tiện chúng ta nên đi gặp mặt nhóm đi, tớ cảm thấy không tồi.” Hưởng Nguyệt vỗ tay, cô cảm thấy ba cô gái này cần được giúp đỡ một chút, nếu không trong thời gian học đại học sẽ không có bạn trai.

Một mẹ già, một nghệ thuật gia kỳ quặc, một cô ngốc sống cách ly với đàn ông.

Hưởng Nguyệt không nhịn được vuốt trán khi nghĩ đến điều đó.

"A, tớ nghe ở quán bar có thể nhìn thấy hai nam sinh hôn môi với nhau, tớ muốn tận mắt nhìn thấy để làm nguồn cảm hứng cho bức tranh." Tiểu Thiến lẩm bẩm một mình, từ ngữ khiến người ta sợ hãi bay ra không ngớt.

Hóa ra là cô ấy muốn tìm tư liệu, nhưng cô ấy lấy loại thông tin kỳ lạ này ở đâu ra vậy? Cô ấy nói đó là một quán bar đặc biệt, đúng không?

Lê Lạc cảm thấy Tiểu Thiến thực sự là một người rất kỳ diệu.

Mặc dù trong nhóm trộn lẫn nhiều thành phần kỳ lạ, cuối cùng bốn cô gái vẫn quyết định đi du lịch vào cuối tuần.

Cuối tuần, Lê Lạc và nhóm bạn cùng phòng thay đồ xong liền đi ra ngoài, các cô dự định sáng mai sẽ đi mua sắm trong cửa hàng bách hóa ở trung tâm thành phố, thuận tiện ghé qua xem triển lãm mà Tiểu Thiến có hứng thú, gần đây triển lãm đó còn mở miễn phí thăm quan. rảnh rỗi, buổi chiều đến tiệm bánh muffin mới mở để uống trà chiều và nói chuyện phiếm, buổi tối trở về nhà để thay quần áo và tới quán bar nổi tiếng kia.

Lê Lạc cảm thấy khi ở cùng bạn bè, cô dường như dần dần quên đi cái đêm khó quên, khó chấp nhận trong mấy tuần qua.

Đôi khi trước khi đi ngủ, cô không khỏi suy nghĩ và tò mò về lai lịch của mấy thiếu niên kia, nhưng mỗi khi bắt đầu suy nghĩ sâu xa, cô sẽ ép đầu óc mình trống rỗng và không được nghĩ về nó nữa.

Đối với cô mà nói, thay vì nghĩ đến nó thì cô càng muốn buông bỏ đoạn trí nhớ đó hơn.