Lê Lạc giằng co hai lần, cô phát hiện ra rằng thiếu niên nhìn có vẻ gầy trên người mình có khí lực tương đối lơn.
Quên đi, tối nay cô đến khách điếm, còn dẫn theo ba thiếu niên đỉnh cấp lên sân khấu, dù sao hai người hay ba người chẳng khác gì nha, hơn nữa họ còn rất đẹp trai, Lê Lạc tự an ủi bản thân.
Mặc dù Lưu Hoa không có kinh nghiệm, nhưng bình thường cậu xem hiện trường trực tiếp của bạn bè, cậu hoàn toàn biết mình phải làm gì. Cậu hôn lên đầṳ ѵú vốn đã sưng đỏ của cô, Lưu Hoa vươn đầu lưỡi chạm nhẹ khiến cô không nhịn được ngâm khẽ, tiểu huyệt đã bị hai người kia chà đạp quá độ, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến cô cảm thấy đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ.
“Làm ơn nhẹ một chút…” Lê Lạc cảm thấy mình không chịu nổi sau hai lần mãnh liệt kia.
Lưu Hoa không lên tiếng, cậu vuốt ve côn ŧᏂịŧ đã sớm cương cứng, kéo tay Lê Lạc bắt đầu di chuyển lên xuống.
Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!!! Lê Lạc không biết rằng mình đã chửi thề trong lòng bao nhiêu lần từ khi tỉnh dậy. Đây là lần đầu tiên cô chạm vào côn ŧᏂịŧ của nam giới, côn ŧᏂịŧ của thiếu niên hơi ngẩng lên, lúc này đang ngoan ngoãn nằm trong tay cô, trên đỉnh còn tiết ra một ít chất lỏng.
Thiếu niên dường như không tính làm gì mà chỉ đẩy nhanh tốc độ tay của Lê Lạc, cảm xúc lãnh đạm trong mắt dần dần bị du͙© vọиɠ thay thế, toát ra vẻ quyến rũ không ngờ. Kế hoạch ban đầu của Lưu Hoa hoàn toàn biến mất sau khi nhìn thấy hoa huyệt sưng đỏ của Lê Lạc, nếu cô gái này bị cô làm một lần nữa chắc phải đến bệnh viện, cậu giống Đông Kỳ ở điểm không biết tiết chế.
Tuy không dùng côn ŧᏂịŧ để cắm vào tiểu huyệt của cô, nhưng Lưu Hoa không muốn kìm nén du͙© vọиɠ, tốc độ tay dần dần tăng lên, trên mặt cũng nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, cậu cúi đầu nhìn Lê Lạc, phát hiện cô đang kinh ngạc nhìn mình, khóe miệng cậu mang theo ý cười rồi hôn cô.
Lê Lạc hoàn toàn bị sắc đẹp quyến rũ, ngay từ khi người con trai đã toát ra hơi thở mị hoặc, cô liền không thể rời mắt khỏi chàng trai, ngay cả khi cậu ta cúi đầu hôn cô, Lê Lạc cũng chỉ ngây người nhìn đôi mắt xanh của cậu.
"A" Lưu Hoa cười khẽ một tiếng, cậu đã từng nhìn thấy rất nhiều người kinh ngạc trước bộ dáng của mình, nhưng không có người nào khiến cậu cảm thấy dễ thương như vậy, cậu gia tăng tốc độ tay, thở dốc một tiếng rồi bắn ra trong tay Lê Lạc.
“Tôi khác bọn họ, tôi chưa đủ tuổi.” Sau khi phát tiết xong, Lưu Hoa nói vào tai Lê Lạc, hiển nhiên cậu nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ba người bọn họ trong phòng, nhưng lúc này, cậu không biết giải thích nguyên nhân tại sao cậu không tiến vào, đành nói đùa với cô.
Lê Lạc không có tâm trạng nghĩ xem Lưu Hoa có ý gì, cô chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng nhìn thấy bầu trời sáng sủa bên ngoài cửa sổ gợi ý cho cô nên về phòng nếu không bạn bè sẽ phát hiện ra cô mất tích. Lê Lạc chống đỡ cơn buồn ngủ, yên lặng đợi Lưu Hoa rời khỏi phòng.