Hoa Rơi Vô Tình

Chương 7: ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ thiêu đốt (H)

Không biết có phải do bộ dạng của thiếu niên khi làʍ t̠ìиɦ quá đẹp hay không, Lê Lạc vốn tưởng rằng bị cưỡng bức như thế này cô nhất định sẽ rất khó chịu và ghê tởm, nhưng ở dưới thân thiếu niên cô chỉ thấy kɧoáı ©ảʍ không ngừng gia tăng, nhìn biểu tình trên khuôn mặt thiếu niên, cô thậm chí muốn cắn một miếng, nhưng tất nhiên cô không có lá gan làm chuyện đó.

"Thật tuyệt" Vân Ngạo phát hiện cô gái dưới trướng rất hợp khẩu vị của cậu, mỗi lần tiến vào đều cảm thấy vô cùng thoải mái, cậu hôn lên khóe miệng của Lê Lạc, những cú đâm bên dưới càng thêm mãnh liệt.

Khóe mắt Lê Lạc dần dần đỏ lên, cảm giác khó chịu ban đầu đã hoàn toàn biến mất, kɧoáı ©ảʍ từ việc làʍ t̠ìиɦ khiến cô không biết phải ứng phó như thế nào, nàng đưa hai tay ôm cổ Vân Ngạo, cô tựa đầu vào lòng cậu ta thở dốc.

Côn ŧᏂịŧ của thiếu niên liên tục ra vào trong hoa huyệt, kɧoáı ©ảʍ như sóng biển đánh tới hết đợt này đến đợt khác, chất lỏng trong suốt trộn lẫn với tơ máu theo nơi hai người giao hợp chậm rãi chảy ra.

“Không… làm ơn…hừ...” Lê Lạc cảm thấy mình dần dần kiệt sức, nhưng thiếu niên bên trên làm không biết thỏa mãn, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Lê Lạc giật mình giãy dụa, nhưng không ngờ côn ŧᏂịŧ càng tiến vào sâu hơn, tiếng thở dốc của thiếu niên trở nên nặng nề, thậm chí còn xen lẫn với tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, nghe thanh âm không tự chủ của thiếu niên khiến Lê Lạc cảm thấy du͙© vọиɠ được nâng tới cực điểm.

Đây là biếи ŧɦái mà người ta thường nói sao, Lê Lạc nghĩ, chỉ nghe tiếng rêи ɾỉ cô cũng có thể cảm thấy thoải mái, tuy rằng thanh âm của thiếu niên rất êm tai, đúng rồi, cái phải do nó mà cô bị mở công tác gì không?

Độ mẫn cảm của Lê Lạc đã tới cực hạn, cô trực tiếp đạt cao trào, còn Vân Ngạo bị hoa huyệt đang cao trào co rút chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng, cậu rút ra đút vào vài cái thật nhanh, dừng sức đem côn ŧᏂịŧ đâm tới đáy huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng bắn vào nơi sâu nhất của Lê Lạc.