Hạ Của Anh

Chương 54

***

Ánh mắt Hạ Thanh Hòa nhìn tôi, phải chăng còn mang theo men say?

Nói tóm lại, khi tôi chẳng hề chuẩn bị gì hết, Hạ Thanh Hòa cứ thế ôm cổ tôi kéo xuống hôn lên môi tôi.

Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, thậm chí tôi đã nghi ngờ cậu ấy chưa từng nghĩ sẽ làm người yêu của tôi.

Mặc dù Hạ Thanh Hòa đỏ mặt nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như ngâm trong nước nóng, nhưng tôi vẫn cảm thấy không vui.

Chẳng qua cuối cùng tôi vẫn nhận được câu trả lời của cậu ấy.

Ngón tay cậu ấy lạnh như băng áp vào vùng cổ nóng hầm hập của tôi.

Cậu ấy chợt ôm lấy tôi, tôi nghe rất rõ cậu ấy đã cười bên tai mình.

Sau tiếng cười, cậu ấy khẽ “vâng” một tiếng rồi nói:

– Muốn làm người yêu anh.

Giọng của Hạ Thanh Hòa vẫn nhẹ nhàng bay bổng tựa mây, không phải mây đen bên ngoài lúc này, mà là đám mây trắng bồng bềnh như kẹo bông giữa bầu trời trong xanh.

Sau đó tôi sẽ học theo dáng vẻ của cậu ấy để nói “Hôm nay cũng thực sự rất thích em”.

Rất đáng yêu.

Đôi khi con người cũng sẽ hèn nhát, tôi cũng có quyền xấu hổ chứ.

– Đau thật.

Rất đáng yêu nhưng người bình thường chẳng thể nắm bắt.

Chẳng qua, tôi đâu phải người bình thường.

Cậu ấy ngừng một lát, vươn tay xoa xoa thùy tai của mình, dường như có chút xấu hổ.

Tôi là người liên tục nhận được thư tình của Hạ Thanh Hòa trong mấy ngày liền. Là người mỗi ngày đều được Hạ Thanh Hòa nói thực sự rất thích.

Cậu ấy sững người một lát, sau đó kéo tay tôi cười lớn.

Tôi, Khâu Dương, ngầu.

Tôi ôm cậu ấy, bật cười theo. Niềm vui từ tận đáy lòng không thể kiềm chế được thể hiện ra bên ngoài. Giống như hồi nhỏ đón Tết, nhận được một bao lì xì lớn, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Chúng tôi chẳng khác nào hai đứa ngốc, ngày mưa to gió lớn, nằm bên cửa sổ ôm nhau rồi cười.

Hạ Thanh Hòa nói:

Ngày mưa bão thật sự dễ dàng khiến người ta đưa ra quyết định bình thường chẳng thể đưa ra.

Bởi vì tôi hôn cậu ấy sao?

– Khâu Dương, anh không uống say đấy chứ?

Cả người Hạ Thanh Hòa tỏa ra mùi thơm.

– Không hề. – Mặc dù tôi cảm thấy mình hơi chóng mặt thật, nhưng không phải do tôi uống say, mà do cậu ấy.

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày tôi hôn một người cùng giới tính. Cũng tựa như chưa bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ có một ngày mình sẽ mê đắm hương vị này tới mức cả thế giới xoay chuyển.

Tôi ngồi dậy, mỉm cười nhìn cậu ấy, dường như chẳng nỡ chớp mắt chút nào.

Hạ Thanh Hòa vươn tay nhéo mặt mình:

– Đau.

– Nhưng Khâu Dương này, anh không phải là trai thẳng à?

Hạ Thanh Hòa phì cười:

Tôi cứ ngồi lặng im như thế, uổng phí thời gian cùng cậu ấy cũng tốt.

Tôi nhìn cậu ấy cười, học theo dáng vẻ cậu ấy nhéo má mình:

– Đau thật.

Cảm giác này quá kỳ diệu, có lẽ, đây chính là cách thức thể hiện chân chính của tình yêu.

Chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười ha ha, cười tới mức mây đen tan biến.

Từ lúc lên mười tôi đã bắt đầu ảo tưởng về một tình yêu ngọt ngào.

Tôi ghi nhớ hình ảnh và cảm giác lúc này để ngày sau vẽ lại.

Đúng vậy, tôi chính là nhóc đẹp trai trưởng thành sớm.

Chẳng qua, ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng, niềm vui mà hàng vạn ảo tưởng đẹp đẽ mang tới đều không dữ dội bằng một mối tình chân thật.

Cậu ấy lắc đầu.

Những hình ảnh “người vợ” xinh đẹp, chân dài, ngực bự nháy mắt bị xóa sạch, chẳng để lại chút dấu vết nào. Hạ Thanh Hòa như thể biết pháp thuật, chỉ trong chốc lát đã chiếm cứ toàn bộ thế giới của tôi.

Tôi, Khâu Dương, ngầu.

Vào cái ngày chúng tôi chính thức xác nhận quan hệ yêu đương, nửa ngày sau trời chợt dừng mưa bão.

Ánh dương xuyên qua tầng mây rải rác chiếu xuống, thế giới bên ngoài vừa ẩm ướt vừa ấm áp.

Hạ Thanh Hòa nói:

– Nhưng Khâu Dương này, anh không phải là trai thẳng à?

Cậu ấy chỉ vào bản thân:

– Em là con trai.

– Anh biết. – Đương nhiên tôi biết cậu ấy là con trai – Quả thực trước đây anh đúng là trai thẳng.

***

Đống đĩa phim và tranh AV trong nhà có thể làm chứng cho tôi.

Nhưng con người sẽ luôn thay đổi.

– Muốn làm người yêu anh.

Chiều cao cân nặng đang thay đổi, tóc và diện mạo cũng đang thay đổi. Gu bạn gái lý tưởng của một số người sẽ thay đổi theo tuổi tác, còn tôi thuộc dạng theo thời gian dần trôi, bất cẩn tự thay đổi xu hướng tính dục của mình.

Tôi nói:

Cậu ấy chợt ôm lấy tôi, tôi nghe rất rõ cậu ấy đã cười bên tai mình.

– Nếu ban đầu em không chuyển đến đây, không trở thành hàng xóm của anh, không viết cho anh những lá thư kia, không nói với anh nhiều lời như vậy, có lẽ anh sẽ mãi là trai thẳng.

Cậu ấy đỏ mặt nhìn tôi rồi mím môi cười.

– Vậy vì em mà anh mới trở thành thế này à?

– Uống say rồi à?

Tôi gật đầu.

– Phần nhỏ nguyên nhân thôi. Thực ra nếu như muốn chuyển khỏi nhà ra ở một mình, em có rất nhiều nơi để lựa chọn.

– Khâu Dương, anh không uống say đấy chứ?

Tôi sực nhớ ra điều gì, nói với cậu ấy:

– Em đừng cảm thấy có lỗi với anh.

Cậu ấy nghi ngờ hỏi tôi:

– Tại sao em lại phải thấy có lỗi với anh?

Có lẽ con người chúng ta bắt đầu hôn từ khi mới sinh ra.

– Chẳng phải bọn em đều thế cả sao? Bẻ cong một chàng trai thẳng, kéo bọn họ cùng đi trên con đường khó khăn này sẽ cảm thấy có lỗi với bọn họ ấy? – Tôi nói – Không cần đâu, có người yêu như em, anh rất vui.

Hạ Thanh Hòa phì cười:

Hạ Thanh Hòa phát hiện tôi cứ nhìn cậu ấy mãi, từ từ ngưng cười, cũng nghiêm túc nhìn lại tôi.

– Em sẽ không làm thế đâu.

– Hả?

Hôn là một chuyện thật tuyệt vời và lãng mạn. Người dung tục như tôi cũng thoắt cái biến hình thành thanh niên văn nghệ một bụng tài hoa.

– Em sẽ không cảm thấy có lỗi đâu. – Hạ Thanh Hòa ngoắc ngón tay của tôi, cúi đầu cười nói – Em vui vẻ và hạnh phúc còn không kịp đây này, tại sao em phải cảm thấy có lỗi vô nghĩa như vậy chứ?