Hạ Của Anh

Chương 34

***

Trong thư cậu ấy không nhắc bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi và cậu ấy, chỉ liên tục nói bản thân rất vui.

Cậu ấy đứng ở đó nhìn tôi, gật đầu suy tư.

Tôi nói:

– Nước hoa của tôi rất có giá. Nếu như anh dùng, tôi có thể tặng anh, nhưng nếu anh muốn tặng cho người khác, một nghìn tệ.

– Chuyện gì thế này?

***

Hạ Thanh Hòa nói:

– Tôi vừa mới đi lấy chuyển phát nhanh. – Tôi nói – Lúc vào nhà thì thấy người kia lôi lôi kéo kéo cậu, tôi còn tưởng rằng anh ta bắt nạt cậu.

– Anh, anh đừng gây sự nữa.

Sau đó tôi nhìn thấy người đàn ông trước mắt mình cười cúi gập mình, cười tới mức nghẹt thở, cười tới mức suýt nữa ngất đi.

Rất ít thông tin, nhưng tôi có thể chắc chắn là cậu ấy.

Hạ Thanh Hòa đứng bên cạnh tôi, dường như có chút tủi thân. Cậu ấy nói:

Nói chuyện thì nói chuyện thôi, cứ động tay động chân là làm sao?

– À này, – Tôi nói – Tôi còn có việc bận, vào nhà trước nhé.

– Em không muốn về nhà.

– Em chắc chắn rất tốt hả? – Người kia nói – Anh thấy thực ra chú rất lo lắng cho em đấy.

Anh trai cậu ấy á?

Trông chẳng giống tẹo nào.

Nếu như nói Hạ Thanh Hòa trông giống như một bông hoa trắng nhỏ giữa núi rừng bạt ngàn xanh biếc thì người đàn ông trước mắt tôi giống như một gốc cây góp nên núi rừng. Hai người trông không giống cùng một nhà.

Không đúng, chẳng phải Hạ Thanh Hòa thực sự rất thích tôi sao?

Tôi quay đầu hỏi Hạ Thanh Hòa:

– Đây là anh cậu à?

Tôi vô thức so sánh bản thân với đối phương, mặc dù kết quả so sánh tràn ngập cảm tính, nhưng tôi cảm thấy tôi cao hơn, đẹp trai hơn, có tài hoa hơn anh ta.

– Anh hàng xóm. – Cậu ấy ngoan ngoãn trả lời – Chúng tôi lớn lên cùng nhau.

Được rồi.

Cậu ấy nhìn tôi, khẽ gật đầu.

Trúc mã.

Thứ mang tên “trúc mã” chính là đối tượng được lựa chọn trong một số câu chuyện.

Tôi vô thức so sánh bản thân với đối phương, mặc dù kết quả so sánh tràn ngập cảm tính, nhưng tôi cảm thấy tôi cao hơn, đẹp trai hơn, có tài hoa hơn anh ta.

– Tại sao lại không chứ? – Anh ta nói – Mặc dù chúng tôi là người yêu cũ, nhưng sắp nối lại tình xưa rồi, cậu nói xem có liên quan không?

Ít ra tôi biết vẽ truyện tranh thiếu nữ, anh ta biết không?

Anh của hàng xóm nhà tôi cười đủ rồi mới quay ra săm soi tôi, dường như muốn nói gì đó, nhưng bị Hạ Thanh Hòa cản lại.

Hạ Thanh Hòa nói:

– Anh, anh về đi, em ở đây một mình rất tốt.

– Em chắc chắn rất tốt hả? – Người kia nói – Anh thấy thực ra chú rất lo lắng cho em đấy.

Hạ Thanh Hòa cúi đầu không nói gì.

– Được rồi, hôm nay anh về trước vậy. – Khi người anh kia nói chuyện với Hạ Thanh Hòa còn liếc nhìn tôi.

Phiền thật đấy.

Tôi nhớ tới lúc trước cậu ấy đã tặng tôi một lọ nhỏ, không biết tôi đã tiện tay quăng nó ở đâu rồi. Nếu biết thứ này đắt như vậy, tôi phải mang đi bán hàng second hand mới phải.

Tôi rất ghét người khác nhìn tôi như vậy.

Tôi vừa suy nghĩ xem rốt cuộc là kẻ nào chọc vào Long Vương, vừa ngồi xuống bàn mở thư ra xem.

– Vâng vâng. – Nghe anh ta nói muốn đi, dường như Hạ Thanh Hòa mừng lắm, nhưng tôi cảm thấy tình cảm giữa cậu ấy và người đàn ông này không tệ.

– Khi ấy anh bị chấn động não à?

Tôi đứng trong sân không nhúc nhích, nhìn Hạ Thanh Hòa tiễn người đàn ông kia ra ngoài, cái tên kia còn định kéo tay Hạ Thanh Hòa nhưng bị cậu ấy né ra.

Tôi nghĩ thế này, nếu hai người là anh em thật, vậy thì tiếp xúc cơ thể không có vấn đề gì, nhưng đây chỉ là “anh hàng xóm không đến mức quá thân”, động tay động chân thực sự không lễ phép.

Cũng may, đầu óc Hạ Thanh Hòa rất tỉnh táo.

Tiễn bước khách không mời mà đến, Hạ Thanh Hòa quay lại nói chuyện với tôi.

Cậu ấy nói:

Có đôi khi, con người cần phải học cách nhanh trí hơn.

– Sao anh lại sang đây?

Đúng, tại sao tôi lại sang đây?

Tôi sang đây làm gì?

Dẫu biết có lẽ không nhiều khả năng nhưng tôi vẫn buông iPad xuống đi về phía hòm thư.

Ngày không nhận được thư của cậu ấy thực sự rất chán. Hơn chín giờ tối, cuối cùng trời cũng tối rồi, tôi cầm iPad ra ngoài sân hóng gió chơi game.

Có đôi khi, con người cần phải học cách nhanh trí hơn.

Tôi nói:

– Ờ, tôi… lần trước cậu tặng cho tôi một lọ nước hoa nhỏ, mùi thơm lắm. Sắp tới sẽ đến sinh nhật của một người bạn, tôi có thể mua một lọ không?

– Sinh nhật của bạn à? – Hạ Thanh Hòa nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.

Thoạt nhìn một người thông minh thế kia, tại sao đầu óc lại khác thường như vậy chứ?

Cũng có đôi khi, tôi chỉ thuận miệng nói bừa, nói dối không cần phải nháp.

– Lọ đó giá một nghìn.

Tôi nói:

– Đúng, là một cô gái rất thơ mộng, tôi cảm thấy chắc chắn cô ấy sẽ thích loại nước hoa này.

Hạ Thanh Hòa nói:

Có lẽ ban ngày nghĩ đến, tối về nằm mơ. Ngày nào tôi cũng nghĩ về cậu ấy, tối đấy nằm mơ thật luôn.

Dứt lời, tôi nhận ra có lẽ mình đã lỡ lời, bởi vì tôi tận mắt nhìn thấy sắc mặt Hạ Thanh Hòa thay đổi. Cậu ấy nhíu mày rồi.

Tôi nhìn cậu ấy cau mày, hàng mi tựa cành liễu, rất dài cũng rất đẹp. Rõ ràng có vẻ thanh tú, nhưng trong mắt tôi cậu ấy không quá dịu dàng giống nữ, ngược lại có phần đáng yêu.

– Không, không, không. Tôi đùa thôi. – Tôi nói – Thực ra là con trai.

– Ờ, tôi… lần trước cậu tặng cho tôi một lọ nước hoa nhỏ, mùi thơm lắm. Sắp tới sẽ đến sinh nhật của một người bạn, tôi có thể mua một lọ không?

Không thể không nói, có rất nhiều lúc, cái đầu lưỡi của tôi chẳng có ích gì ngoại trừ việc gây rắc rối.

Nói xong câu này, Hạ Thanh Hòa xoay người đi thẳng vào trong phòng. Gần đây cậu ấy không hay đóng cửa, vậy mà bây giờ lại đóng sầm cửa vào.

– Sinh nhật của bạn à? – Hạ Thanh Hòa nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.

– Đây là anh cậu à?

Rõ ràng cậu ấy đang giận.

Tôi đang đứng ở đâu, trong gió thổi hỗn loạn.

Nói nữ không được, nói nam cũng không được.

Thực sự rất khó cho tôi!

Nhưng tôi cũng không phải muốn có nước hoa thật, lọ nhỏ lúc trước cậu ấy đưa cho tôi còn chưa dùng tới. Chẳng qua chỉ buột miệng nói dối vậy thôi, cậu ấy không cho cũng không sao.

Tôi đang chuẩn bị nhảy hàng rào về, nhưng vừa đi bến bên hàng rào cậu ấy lại quay ra.

Thấy tôi cười, cậu ấy hoang mang.

Tôi chỉ vào đầu mình:

Hạ Thanh Hòa cầm theo một chiếc hộp nhỏ đóng gói tinh xảo và đưa cho tôi.

Thực sự rất khó cho tôi!

Cậu ấy nói:

Rõ ràng cậu ấy đang giận.

– Nước hoa, bên ngoài không bán, tôi đã gói hộ anh luôn rồi.