Hành Trình Quyến Rũ Đàn Ông

Chương 1: Con muốn giải ngũ

Tách trà trên bàn đang nhả khói nghi ngút, lá kim chìm xuống đáy, chất thành một đống lộn xộn, chén trà chuyển màu xanh nhạt, nhưng trà này hình như đã để được một lúc, khi sờ vào thành tách thì đã thấy hơi lạnh rồi.

Tay ông Tiết đặt trên thành tách trà.

Bàn tay trông có vẻ từng trải, những vết chai dày ở lòng bàn tay được bồi đắp theo năm tháng.

Có lẽ là vì siêng năng tập luyện, cho nên khuôn mặt của ông trẻ hơn rất nhiều so với tuổi. Khi mới nghỉ hưu, trông ông chỉ như vừa bước qua tuổi tứ tuần. Nếu không phải sinh được một cô con gái rượu lúc tuổi đã cao, có lẽ trông ông còn trẻ hơn mười mấy tuổi nữa.

"Về rồi, về rồi." Một bóng người từ xa đang đi về phía phòng khách, bảo mẫu vừa chạy vừa kêu lên.

Ngay sau phía sau bà ấy là Tiết Ngọc Ninh, cô bước trên những bậc thang bằng gỗ, trước khi ông Tiết lên tiếng, cô đã ném cành hải đường xuống đất, giơ hai tay lên đầu và quỳ xuống, một tiếng "huỵch" vang lên

Cộp cộp cộp, ba âm thanh nặng nề.

Sau khi dập đầu xong, cô đứng dậy, chỉnh lại quần áo, ngồi cạnh ông Tiết: "Anh già, con về rồi đây."

Ông Tiết không thèm liếc mắt, vẫn nhìn chằm chằm ra phía sân. Đối diện là một cái ao, trong đó có 17 con cá Koi, tất cả đều to bằng hai bàn tay của đàn ông trưởng thành. Vốn dĩ có 18 con, nhưng một con đã bị Tiết Ngọc Ninh bắt nướng vào mùa hè năm ngoái, tiếc là thịt không ngon lắm, xương cá vẫn còn được chôn dưới gốc cây hải đường trong sân.

"Thật hiếm khi thấy con không thay bộ đồ này ra." Nhìn thấy trang phục của cô, ông thở dài.

Tiết Ngọc Ninh vẫn mặc bộ quân phục màu xanh lá cây, thắt lưng siết chặt khiến vóc dáng hoàn toàn lộ ra ngoài. Bộ ngực căng tròn của cô trông giống như đang giấu hai món bảo bối, mỗi khi cô bước đi, nó lại lắc lư: "Con không muốn làm một người lính nữa, con muốn giải ngũ."

Bởi vì điều này, Tiết Ngọc Ninh buộc phải về nhà, cũng chính vì vậy mà vừa rồi cô phải dập đầu trước ông Tiết.

Ông Tiết chưa nói gì mà cô lại dám lên tiếng trước, ông nghe vậy liền nổi giận, mới nhập ngũ được một tháng, doanh trại còn chưa đi hết đã đòi giải ngũ: "Vớ vẩn!"

"Họ luôn phạt con chạy, mà mỗi lần chạy thì một đám người lập tức dòm dòm ngó ngó." Tiết Ngọc Ninh nói.